Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Chương 4:

Quý Khanh Khanh nghe lỏm được chuyện này từ miệng ông, thì kiêu ngạo vô cùng, liền dẫn theo vài tay sai tới trung tâm thương mại gần , điên cuồng mua sắm.

Tôi co mình trong khu vườn uống trà chiều, anh trai vừa bóc bưởi vừa dặn dò:

“Lần sau mắng nó thì kiềm chế một chút, lần này nếu không Trường Khanh phản ứng nhanh thì con d.a.o rọc giấy đã c.h.é.m vào em .”

Tôi lạnh:

cần thấy nó, em lại nhớ tới con đàn bà hèn hạ , thật sự không thể nhịn nổi.”

Động tác của anh khựng lại, tôi tiếp tục :

“Hồi , mẹ khó khăn lắm mới tìm được thận thích hợp, vậy mà bị ả ta giật mất.”

ta quỳ xuống cầu xin lão già và bác sĩ chủ trị, kết là ông ta ả đang mang thai con của ông, nên thận nhất định cấy ghép ả ta.”

“Cuối cùng mẹ bị hành hạ đến chết, còn ả thì chẳng hề hấn gì, sinh ra một đứa con trai, thậm chí còn muốn đường đường chính chính trở thành phu nhân họ Quý!”

“Một nữ sinh được mẹ ta tài trợ để thoát khỏi miền núi nghèo, lại quay lưng phản bội, trèo giường của ta… thật đáng c.h.ế.t cả lũ mà!”

Anh bóc xong múi bưởi đặt cạnh tôi, an ủi:

“Ít nhất giờ ả ta và thằng con trai đã bị ta sắp đặt tai nạn xe cướp mạng sống, còn lại Quý Khanh Khanh và lão già thôi, xử lý sẽ dễ hơn nhiều.”

nhiên, Mẹ của Trường Khanh đã .

Cuối tuần, bà mở tiệc rượu, mời khách tứ phương, chính thức tuyên Trường Khanh và Quý Khanh Khanh chính thức đính hôn.

Trước khi tiệc bắt đầu, Quý Khanh Khanh mày hớn hở lựa váy do các thương hiệu gửi tới.

Thấy tôi mày u ám bước xuống lầu, cô ta còn hớn hở gọi:

“Chị tới à, hôm nay là ngày em và anh Trường Khanh đính hôn, chị cũng thể giúp em chọn váy nhé.”

Tôi bật lạnh, nhân lúc xung quanh không ai, chộp lấy thước dây trên bàn trói chặt cô ta.

Quý Khanh Khanh vì muốn giữ vẻ yếu đuối nên nhịn ăn nhịn uống, giờ hoàn toàn không đối thủ của tôi.

Tôi thẳng vào ánh hoảng sợ của cô ta, mỉm :

“Trong việc chọc giận tôi thì cô năng khiếu đấy. Hay là… cô đưa luôn lưỡi tôi, được không?”

Khanh Khanh sợ hãi trừng .

Lúc này, anh trai thấy tôi đang giằng co thì lập tức tách ra, ánh đầy tức giận tôi:

“Quý Vãn Vãn, em không biết em gái sắp đính hôn với Trường Khanh sao? Em không giữ được cơ hội của mình thì thôi, còn ghen tỵ với em gái gì!”

tôi đỏ hoe, gào :

“Em mới là đại tiểu thư của họ Quý! Cô ta đâu chị em cùng mẹ với ta, sao anh lại thiên vị thứ con hoang ?!”

“Chát!” – một tát giáng xuống tôi, anh lạnh giọng:

“Chị em không cùng mẹ thì sao? cần là con của thì cũng là em gái của anh. Anh việc luôn công bằng, không thiên vị ai. Em khiến anh quá thất vọng !”

, vệ sĩ lập tức bước tới đè tôi xuống đất, bắt quỳ xuống.

Tôi còn nghe giọng anh:

“Hôm nay em đừng theo tới bữa tiệc nữa. Ở dưới mà suy nghĩ lại , bao giờ nhận ra lỗi lầm thì hẵng ra ngoài!”

Ngay trước khoảnh khắc bị áp giải , tôi khẽ ngẩng đầu.

Khóe thoáng thấy gương hài lòng của trên , tôi liền cúi xuống, che giấu nụ mỉa mai nơi đáy .

Anh trai sai nhốt tôi trong , nhưng không tịch thu điện thoại.

Tôi vừa nằm vừa xem Tống Hy tường thuật trực tiếp cảnh trong tiệc rượu.

Mẹ Trường Khanh nắm tay Quý Khanh Khanh dịu dàng, Trường Khanh và Quý Khanh Khanh nhau dưới góc ảnh chụp lén ấy, trông cứ như đang chan chứa tình ý.

Tôi không đổi sắc, bấm tắt điện thoại, đứng dậy tới phòng chứa đồ trong .

Nửa năm sau khi mẹ mất, từng là nơi tôi ở suốt.

Khi , anh trai bị đưa học nội trú, còn tôi một đứa bé tám tuổi bị bỏ lại biệt thự, buộc chứng kiến dẫn hết phụ nữ này đến phụ nữ khác về loạn.

c.h.ế.t của mẹ, tôi ám ảnh nên sinh ra ác mộng, nửa đêm thường gào khóc tỉnh dậy, gián đoạn “tâm trạng” của ông ta.

Thế là tôi bị quẳng xuống .

Trong này những di vật của mẹ.

Với khác, nơi này lạnh lẽo đáng sợ, nhưng với tôi, lại là sự ấm áp.

Tôi mở cánh tủ quần áo trong phòng chứa đồ, nằm đống quần áo bên trong.

Hương thơm nhàn nhạt vương nơi chóp mũi khiến tôi say ngủ, và tôi đã giấc ngủ ngon đầu tiên suốt mấy tháng qua.

Không biết bao lâu sau, cánh tủ bị mở ra.

Trong cơn mơ màng tôi định ngồi dậy, nhưng đã bị anh trai bế ngang cả lẫn chăn.

“Quý Khanh Khanh ngủ lại họ , còn lão già thì đã đến câu lạc bộ hưởng lạc, em không cần lo.”

Tôi yên tâm thiếp lần nữa, và khi tỉnh dậy thì đã là trưa hôm sau.

Xuống ăn trưa, anh đưa tôi một hộp gỗ.

Tôi mở ra bên trong là một vòng ngọc cổ kính tuyệt đẹp.

liếc qua, tôi đã nhận ra đây là bảo vật truyền đời của họ .

Ngẩng anh, tôi nghe anh điềm nhiên giải thích:

“Tối qua, để diễn giống thật, cô đưa Khanh Khanh một vòng giả, là truyền gia bảo. Cô gọi anh vào phòng thờ, bảo rằng em mới là con dâu bà chọn, đưa anh thật này mang về.”

Tôi cầm vòng , phát hiện bên dưới còn ép một thẻ đen.

Anh trai tiếp tục :

này là của Trường Khanh gửi em. Nó sợ em nghĩ nó ‘diễn giả thành thật’, nên đã giao toàn bộ tài sản của mình em, coi như chứng minh lòng thành.”

Tôi bật , cất hộp, cảm ơn anh, cầm đũa ăn tiếp.

Quý Khanh Khanh mãi tới chiều mới về.

Tôi đang cắm hoa trong bình ở phòng khách thì thấy cô ta mặc váy sát nách tới, trên tay còn đeo vòng giả .

Tùy chỉnh
Danh sách chương