Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi trúng số độc đắc, được 18 triệu tệ.
Tôi hào hứng chạy một mạch về nhà,  nói với mẹ tin tốt này.
Ai ngờ tôi vừa ngồi xuống, mẹ đã nói trước:
“Tư  ,  con đi cùng mẹ đến văn phòng công chứng,  giấy   nhà đất.”
Tôi ngơ ngác:
“ ?   gì?   cho ai ạ?”
Mẹ tôi liếc tôi một :
“Hai căn nhà  nhà mình, đương nhiên là   cho anh con rồi, chẳng lẽ còn cho ai nữa?”
Tôi bàng hoàng:
“Mẹ, hai căn nhà… tại sao đều  cho anh? Nếu nói công  thì con cũng…”
Tôi còn chưa nói  câu, mẹ đã gạt đũa xuống bàn, lớn tiếng:
“Trương Tư ! Nhớ cho kỹ, đồ đạc nhà họ Trương chúng ta đều là  anh con, không liên quan gì đến con cả, một đồng cũng không!”
1
Tôi siết chặt tấm vé số trong túi:
“Vậy thì cho công  nhé, chuyện phụng dưỡng cha mẹ sau này,  anh con toàn quyền lo liệu!”
Mẹ tôi lập tức đứng phắt dậy,  vào trán tôi mà mắng:
“Trương Tư , mày học hành đến mức óc thành bã đậu rồi hả!  vì hai căn nhà mà ngay cả mẹ ruột cũng không cần nữa!”
Tôi vẫn ngồi yên, không chớp  đáp lại:
“Chẳng phải là mẹ không cần con trước sao?”
“Tao mà không cần mày? Tao nhịn ăn nhịn mặc  mày lớn thế này, còn cho mày học đại học!”
Mẹ tôi chống  lên hông, cao giọng.
Tôi phản bác:
“ con học đại học? Mẹ, học phí đại học  con toàn là vay tín dụng sinh viên, sau khi đi làm mới từ từ trả !”
Ngày con nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, mẹ tôi thản nhiên nói:
“Mày lớn rồi,  học thì tự lo.”
Tôi làm việc cả kỳ nghỉ hè, vất vả lắm mới gom đủ học phí, còn chưa kịp nộp thì anh  tôi lại lén lấy đi đánh bạc, thua sạch không còn xu nào.
Mẹ nói đó là “đầu tư”, nếu thắng thì cả nhà sẽ đổi đời.
 tiếc vận xui, nên thua trắng.
Mẹ lại nhìn tôi  ánh  căm hận như xưa:
“Vậy mày  mười tám năm qua mày lớn lên  nước lã ? Tao không  mày chắc?”
“Vì một  nhà mà ngay cả tình thân cũng không cần,  loại người như mày, ích kỷ nhỏ nhen! Tao thà đẻ ra cục đá còn hơn là đẻ ra mày!”
Mũi tôi cay xè.
Tất cả những ấm ức trong lòng phút chốc dâng trào.
“Từ nhỏ đến lớn, việc nhà trong nhà đều là tôi làm! Anh tôi thì  gì cũng không phải đụng đến!”
Tôi liếc :
“Nhà ai mà con gái không làm việc nhà? Bắt con  cưng  mẹ làm việc, ra ngoài không sợ người ta cười cho ?”
“Con xin  mua sách tham khảo thì mẹ không cho, quay lưng lại đã đưa  cho anh con đi chơi net!”
Mẹ tôi lại lườm tôi:
“Anh mày là lên mạng tra cứu tài liệu! Mày tìm tài liệu gì mà không tìm được trên mạng, còn nhất  đòi mua sách đắt ?”
“Sau khi  mất, mẹ còn cắt cả lớp học múa  con…”
Tôi còn chưa nói , mẹ đã ngắt lời:
“Trương Tư , mày tỉnh táo chưa?  mày chết rồi, nhà này còn đâu ra  mà cho mày học múa với chả múa!”
Tôi bật khóc nức nở:
“Vậy mà mẹ lại quay đầu bỏ ra năm chục nghìn  đăng  trại hè quốc tế cho anh con!”
Mẹ thản nhiên:
“Sao giống nhau được? Anh mày là con , con  thì phải được cho ra ngoài mở rộng tầm !”
“Còn mày học múa  làm gì? Quyến rũ đàn ông ?”
“Mẹ! Đủ rồi đó!” – tâm can tôi như sụp đổ hoàn toàn.
Mẹ tôi cũng mất kiên nhẫn, phất :
“Được rồi, được rồi, tao cũng không  nói với đứa vô tích sự như mày nữa. Ngày  đi  giấy  nhượng là xong!”
Mẹ tôi cũng mất kiên nhẫn, phất  bảo:
“Được rồi, tao không nói nhiều với mày nữa. Ngày  đi    nhượng cho tao là xong!”
“Vì  thủ tục này mà tao đã phải chạy bao nhiêu nơi. Nếu  mày còn  thì còn lâu mới phải nhờ đến con  trắng dã như mày  , tao đã  thẳng cho anh mày rồi!”
Tôi cười lạnh:
“Nếu  còn , ông tuyệt đối sẽ không thiên vị trọng nam khinh nữ như mẹ!”
Mẹ tức đến mức giơ   tát tôi, nhưng  lơ lửng giữa không trung một lúc rồi vẫn không đánh xuống.
“Tóm lại,  mày đi  với tao cho xong. Dù sao tao vẫn là mẹ mày, đây cũng vẫn là nhà mày. Trước khi anh mày cưới , mày vẫn có thể tiếp tục  lại.”
Tôi càng thấy lạnh người:
“Mẹ, ý mẹ là sao? Nhà này  cho anh, sau khi anh cưới  thì con không được  nữa ?”
Mẹ tôi vẻ mặt đương nhiên:
“Con gái lớn không thể  mãi trong nhà, mau kiếm người mà lấy đi,  nhà thì  đàn ông lo, bảo người ta mua cho!”
“Anh mày lấy  rồi, mày là con gái chưa chồng mà cứ  lì trong nhà người ta, sau này  nó có vui không?”
“Nó mà không vui thì làm sao? Mẹ  bảo anh ấy đuổi con đi ? Trương Tư , mày không còn là con nít nữa, phải biết điều chút đi!”
Tôi nghẹn họng, nhìn người đã  cùng tôi suốt hơn hai mươi năm qua, cảm giác lạnh buốt dâng đầy trong tim.
Tôi thở dài, liếc nhìn căn nhà mà tôi đã  hơn hai mươi năm, cảm giác lạnh lẽo trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm.
Tôi siết chặt tấm vé số trị giá trên trời trong túi, hít sâu một hơi.
“ tôi   cũng được, nhưng phải công  một chút. Chuyện dưỡng già sau này, anh tôi toàn quyền lo liệu!”
Mẹ tôi còn  nói gì đó, tôi giành lời: “Tài sản trong nhà, tôi không cần thứ gì .  có một yêu cầu duy nhất: từ nay về sau, nước giếng không phạm nước sông!”
Bà đập  vào đùi: “Mày đúng là quyết tâm đoạn tuyệt với mẹ rồi hả? Tao  mày lớn từng này, mày không   tao già? Mày là đồ vô ơn!”{Đọc full tại page Vân hạ tương tư}
Tôi đoán không sai, mẹ tôi  đem  nhà cửa cho anh , còn chuyện phụng dưỡng lại đẩy về phía tôi.
“Biến! Mày cút khỏi nhà tao ngay!” Mẹ tức điên, xô tôi ra khỏi cửa.
Hàng xóm buôn chuyện đã tụ tập  ngoài, hóng xem có chuyện gì. Thấy tôi bị đuổi ra, họ ngượng ngùng cười với tôi rồi vòng qua tôi đến chỗ mẹ, nghe bà khóc lóc kể lể về đứa con gái bất hiếu.
2
Tôi rời khỏi nhà, tìm một khách sạn ngủ tạm.
Đáng lý ra tôi phải thấy đau lòng lắm, nhưng nhìn thấy tấm vé số trong túi, tôi lại chẳng còn buồn nữa.
Ban đầu tôi , có từng này  rồi, sẽ mua biệt thự, tậu xe, đưa mẹ đi  sung sướng. Rồi chia cho anh tôi vài triệu làm ăn, cưới , cả nhà vui vẻ hòa thuận  cùng nhau.
Có lẽ ông trời thương tôi, mới chọn đúng đêm nay  vạch trần  thảy suy  thật  mẹ.
Trong  bà, tôi  là con gái, là món hàng lỗ, sau này lấy chồng thì càng là người ngoài.
Tôi hiểu,  mất rồi, hoàn cảnh nhà tôi cũng không khá giả gì, anh tôi lấy  cũng sẽ khó hơn người ta.
Nếu nhà  có một căn, tôi nhất  sẽ không tranh. Nhưng rõ ràng có hai căn, chuyện phụng dưỡng cũng nên chia đều cho cả hai con.
Tôi không hiểu, tại sao cả hai căn nhà đều phải cho anh ấy,  vì anh ấy là con  sao?
Tôi gửi tin nhắn xin nghỉ phép cho sếp, nói ngày  phải đi lĩnh thưởng.
Những chuyện  mãi không thông thì khỏi  nữa. Dù sao tôi cũng có  rồi.
Tôi chuẩn bị đi ngủ sớm, nghỉ ngơi đầy đủ  sáng  đi sớm.
Điện thoại vang lên, là dì cả gọi tới.
“A lô, Tư  ? Không phải dì trách con, nhưng sao con lại chọc mẹ con giận thành ra như vậy hả?”
“Mẹ mày bao năm nay  vậy  con với anh  mày lớn từng này, khổ sở như thế, mày sao không biết  cho mẹ chút hả!”
 đến việc bình thường tôi và dì cũng không đến nỗi nào, tôi cố kiềm chế mà nói: “Dì ơi, là mẹ con cứ khăng khăng   cả hai căn nhà cho anh con, nên con mới…”