Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

tôi dò xét:

“Con bé … chẳng phải cô ghét tôi nhất à? Sao tự dưng lại tốt bụng giúp tôi? Không phải định gài bẫy tôi đấy chứ?”

bà lại bắt đầu cứng đầu, tôi khoanh tay tựa lưng ghế, nhún vai thản nhiên:

“Không tin thì , anh ta lấy mười vạn của bà thì cứ đưa đi, tôi cũng chẳng thiệt gì.”

Nghe vậy, bản tính bướng bỉnh của bà lại nổi lên:

tôi giao ra ? Đừng mơ!”

Nói xong, bà giận dỗi bỏ phòng.

Ngay lúc đó, trên đầu bà lại hiện ra loạt đạn mạc dày đặc:

【Khoan , hai người thì thầm gì thế? VIP tôi mà cũng không nghe à?!】

【Sao tôi cảm giác quan hệ mẹ chồng – nàng dâu … hòa hoãn hơn rồi nhỉ?】

【Đúng đấy, phải liên minh lại để xử tên tra nam ! CP mẹ chồng – con dâu, xông lên!】

, CP có thể ít người thích, nhưng đừng có loạn luân nha!】

Đêm khuya, Tiểu Dương nhà.

bước , anh ta bắt đầu nũng nịu xin lỗi:

“Xin lỗi em, vợ à, em bị dọa rồi đúng không? Anh chỉ nóng giận quá , không ngờ mẹ lại đối xử với mình vậy…”

Tôi liếc vết son chưa lau sạch nơi cổ áo anh ta, mỉm cười nhạt, khẽ nâng cằm anh ta lên:

“Anh đi thế?”

“Không đi cả, chỉ ra ngoài ăn với mấy anh em, hạ hỏa chút . Anh không mang tâm trạng xấu cho em với con.”

Nói xong, anh ta dịu dàng vuốt bụng tôi.

cặp kính, đôi mắt dài và hẹp ánh lên vẻ ôn nhu — nhưng lại trống rỗng.

“Vậy à. Thế nhé, anh và mẹ cãi nhau cũng chẳng tốt cho ai cả. Ngày mai anh đưa mẹ ra ngoài ăn một bữa ngon, hàn gắn lại đi.

ăn để em . Chờ con ra đời rồi tính tiếp.”

Nói rồi, tôi thản nhiên chuyển cho anh ta vài nghìn tệ WeChat.

Mắt Tiểu Dương sáng rực, bàn tay vỗ vai tôi thân mật:

“Vợ ngoan, cưới em là phúc tám đời của anh đấy.”

Mọi chuyện diễn ra đúng theo kế hoạch.

Khi hai người họ rời đi, chưa nửa , điện tôi đổ chuông.

Tôi ngồi trong phòng khách, đeo tai nghe, nhấn nhận cuộc gọi.

tạp âm lẫn trong đó là đoạn hội giữa mẹ chồng và Tiểu Dương:

8

“Mẹ, nghĩ kỹ chưa? Mười vạn đổi lấy tin tức của đầu mẹ, lời quá còn gì.

Tin mới nhất nè — ông ấy bệnh nặng thêm rồi, đêm mới cứu .

Mẹ còn chần chừ nữa là lỡ mất cơ hội cả đời đấy.”

Giọng Tiểu Dương chẳng còn vẻ dịu dàng trước mặt tôi, thay đó là lạnh lùng và tính toán.

Nhưng lần , nhờ có sự “chỉ đạo” của tôi, mẹ chồng bình tĩnh hơn hẳn.

Bà im lặng một lúc rồi trầm giọng hỏi:

“Hôm cãi nhau xong, anh đi với cô Đỗ thế nào? Vẫn kịp trước khi Tiểu Ngọc ngủ à? Thời gian quản lý tốt thật đấy.”

Không khí bên lập tức chết lặng.

Một lát , giọng Tiểu Dương trở nên lắp bắp, hoảng loạn:

“Mẹ, mẹ nói gì thế? Cô Đỗ nào? Mẹ đừng nói bậy! Con không ngờ mẹ lại bịa chuyện vậy!”

“Thế à? Vậy còn vết son trên cổ áo anh thì sao? Tôi giặt áo cho anh sáng nay còn chụp hình lại đấy, đừng chối!”

“C–cái đó… đó là tương ớt! Con ăn thịt nướng bị dính !”

Trong khi Tiểu Dương càng lúc càng hoảng, mẹ chồng lại càng bình tĩnh:

“Tương ớt à? Vậy để tôi tấm hình cho vợ anh xem, nhờ cô ấy phân biệt giúp.

À, còn bức ảnh anh với cô Đỗ tay trong tay hôm trước, tiện luôn.”

Nghe bà lục túi, Tiểu Dương hốt hoảng thật sự:

“Mẹ! Có gì từ từ nói! Đừng nóng! Con đùa , mẹ! Đừng !”

“Đừng đây! Tôi soạn sẵn tin nhắn rồi, chỉ cần bấm là . Mà anh biết đấy, vợ anh hiếm khi rời điện lắm, sẽ xem ngay .”

Hai bên giằng co, im lặng mấy chục giây.

Cuối cùng, Tiểu Dương cất giọng cầu hòa:

“Thế nhé, con nói cho mẹ biết chỗ của ông ấy. Mẹ đưa điện đây, con xóa ảnh rồi lại. Mẹ không có bản sao chứ?”

“Bản sao? Đó là cái gì?”

Mẹ chồng ngơ ngác hỏi.

Tiểu Dương thở phào nhẹ nhõm.

Họ viết địa chỉ ra giấy, bà bước gần — và rồi…

“Vợ… vợ à?!”

Giọng Tiểu Dương kinh hoàng vang lên.

Tôi ngồi ăn cam, bình thản cười:

“Chào anh, chồng yêu.”

“Vợ… em nghe bao nhiêu rồi?”

“Ừm… là đủ hết rồi đấy.”

“Nghe anh giải thích! Không em nghĩ , anh và cô Đỗ không có gì cả—”

“Bản ghi âm tôi cho rồi. Cho anh hai , ký đơn ly hôn.”

Tôi dứt khoát cúp máy, không cho anh ta cơ hội nói thêm.

8

Rất nhanh đó, Tiểu Dương và mẹ chồng cùng trở .

Người đi trước cúi gằm đầu, trông vô cùng ủ rũ; người đi thì hùng hổ, dáng vẻ một vị tướng khải hoàn.

“Vợ à, anh sai rồi.”

“Em phạt anh thế nào cũng , em đánh anh, mắng anh, anh cũng không oán không hối, chỉ xin em… đừng bỏ anh, đừng ly hôn anh…”

“Vợ à, xin lỗi em, là anh bị ma xui quỷ khiến, anh không nên phản bội em khi em đang mang thai, anh đáng chết, anh không phải là người!”

sắc mặt tôi vẫn lạnh băng, Tiểu Dương dứt khoát quỳ một gối trước mặt tôi.

Anh ta liên tục tát mạnh mặt mình, từng “bốp bốp” vang vọng khắp phòng khách.

Nếu là trước , có lẽ tôi chẳng nỡ gương mặt từng khiến mình mê mẩn bị hành hạ vậy.

Nhưng giờ thì khác — khuôn mặt ấy sưng đỏ dần lên, tôi chỉ khoanh tay lạnh lùng đứng , chẳng buồn ngăn cản.

“Vợ à, nói gì đi chứ… em cứ anh vậy, anh sợ lắm.”

Tát mức không chịu nổi nữa, anh ta ngừng tay, rụt rè tiến gần tôi.

“Sao không đánh tiếp đi?”

“Vợ à, anh…”

“Không đánh nữa à? , thế thì nói chuyện chính đi.”

Tôi đẩy anh ta ra, giọng điềm tĩnh:

“Nói xem, dạo anh tiêu bao nhiêu cho cô Đỗ đó?”

“Không… không nhiều ! Anh với cô ta chỉ là chơi đường ! Cô ta bốn mươi mấy tuổi rồi, anh có hẹn hò cảm gì! So với em, cô ta chẳng đáng giá bằng móng tay em!”

“Không nhiều là bao nhiêu?” – tôi lạnh giọng hỏi.

… khoảng ba nghìn .”

Tôi khẽ đảo mắt, anh ta vội vàng nói tiếp:

“Vợ à, anh nói thật mà! Anh với cô ta chỉ là nhất thời hồ đồ! Là Đỗ Lệ Lệ dụ dỗ anh trước! Cô ta già lẳng lơ! Em phải tin anh!”

Nghe vậy, tôi nhướng mày, rút điện từ dưới gối ra, bật loa ngoài:

“Nghe rõ chưa, cô Đỗ? Cô cứ nói anh ta yêu cô lắm, giờ thì sao? nghe lời anh ta nói rồi chứ? Cảm tưởng thế nào?”

Tiểu Dương sững người, mặt cứng đờ nuốt phải ruồi.

Đầu dây bên , Đỗ Lệ Lệ gào rít lên, dù không bật loa ngoài cũng nghe rõ:

“Tiểu Dương! Đồ khốn nạn! Mày dám lừa bà à?! Bà còn bao nhiêu nợ cho mày! Đồ vong ân bội nghĩa! đây! Không thì không xong ! Số đó bà đem đi bao cả xe vịt còn đáng hơn cho mày! Đồ súc sinh!”

Tôi khẽ cau mày, đưa điện ra xa, giọng lười nhác:

“Khoan , đừng vội cúp máy nhé. của tôi sắp , còn cần cô cung cấp vài chứng cứ nữa. À, cô Đỗ, rồi tôi có ghi âm hết rồi đấy. Cô không tôi đoạn đó cơ quan cô nhỉ?”

Đầu dây bên im lặng vài giây, rồi Đỗ Lệ Lệ miễn cưỡng đồng ý.

Không lâu , .

Mẹ chồng ra mở cửa, người đứng ngoài, bà liền sững lại.

Trên màn hình livestream, đạn mạc cũng nổ tung:

【Ối trời ơi, cô trông quen quá! Có phải là người tổ chức quay thưởng lần trước không?!】

【Ủa sao rối vậy, chẳng phải cô ấy là nữ chính mời sao?】

【Vậy là nữ chính quen cô ta thật à?! Chẳng lẽ vụ quay thưởng là do họ dựng lên?!】

【Hu hu, nữ chính mau ly hôn đi, tên khốn không xứng đáng với cô !】

Trước cửa, Tằng Linh – cũng là đồng minh của tôi – khẽ mỉm cười với mẹ chồng:

“Chào bác ạ.”

9

Tằng Linh nhanh chóng thảo xong bản thỏa thuận ly hôn.

Tiểu Dương cầm lấy, vài dòng rồi ngẩng đầu, giọng gắt:

“Ra đi tay trắng? Dựa cái gì?! Dương Tuyết Ngọc, tại sao tôi phải tay trắng rời đi?! Nhà và xe cũng có phần của tôi!”

Tôi bình tĩnh đáp:

“Thứ nhất, anh ngoại trong thời gian hôn nhân; thứ hai, phần lớn mua nhà và xe là do tôi . Tôi có quyền yêu cầu anh ra đi tay trắng. Còn nếu anh không phục, có thể ra tòa.”

Sắc mặt anh ta vặn vẹo, tóc rối tung, rõ ràng vẫn cãi.

Tôi khẽ mím môi, ném cho anh ta đòn cuối cùng:

“Nếu không chuyện giữa anh và cô Đỗ đó lan khắp nơi, thì cứ việc ngồi đây mà giằng co.”

Công ty của anh ta coi trọng danh , nếu biết nhân viên của mình dính bê bối ngoại , chắn sẽ không giữ lại.

Theo lời Đỗ Lệ Lệ, anh ta còn đang nợ ngập đầu — đương nhiên không dám mạo hiểm.

Đôi mắt Tiểu Dương đỏ ngầu thú dữ bị dồn góc, giọng trầm khàn:

“Dương Tuyết Ngọc, dù gì chúng ta cũng từng là vợ chồng, em thật sự tuyệt thế à?”

“Không phải tôi tuyệt , mà là anh phá vỡ lời thề giữa chúng ta.”

Ngày nào anh ta còn là chỗ dựa, giờ chỉ khiến tôi ghê tởm mức lột da hắn.

, tôi ký! Dương Tuyết Ngọc, cô giỏi lắm!”

Anh ta ném bút xuống, nét mặt méo mó dữ tợn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương