Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Đến giờ cơm tối, bàn ăn đầy ắp các món ngon, phong phú đến mức thể gọi là “bữa tiệc cung đình.”
Cô bảo mẫu Tây Tây còn chu đáo chuẩn bị riêng phần cơm dành cho bà bầu cho tôi. So thái độ lúc cô ta mới đến, điều này khiến tôi bất ngờ không ít.
Dù sao thì, ngay từ đầu cô ta đã biết mình đến nhà Thẩm không phải để bảo mẫu. nên việc cô ta chẳng mấy để tâm đến tôi cũng không gì lạ.
Người cô ta cần hài chính là Thẩm Hạo.
“Niên Niên, mau thử ! Đây là món Tây Tây đặc biệt cho đấy, tay nghề cô ấy tuyệt lắm.” Thẩm Hạo cười hớn hở, cầm thìa đưa đến trước tôi.
Tôi hơi ngẩn người, cảm giác như quay những ngày đầu mới cưới.
Thật , tôi hơi tò mò không biết chồng đã trả cho Tây Tây bao nhiêu tiền.
Cô ta sẵn sàng những việc không chút đạo đức như , còn bày vẻ si mê Thẩm Hạo đến thế.
Thấy tôi không mở miệng nhận lấy “tình yêu” con trai bà, chồng sầm :
“Đủ rồi đấy, Thẩm Hạo đã đối xử tốt con như , con cũng đừng bệnh công chúa nữa. Đừng ngày nào cũng trưng cái bộ như đưa đám.”
Bố chồng cũng chen :
“Đúng ! Con trai tôi là đàn ông đỉnh thiên địa, đã hạ mình như thế, cô còn không hài cái gì?”
Tây Tây cũng nhanh chóng nhập hội trích:
“Anh Thẩm Hạo đối xử chị dịu dàng như thế chị không biết đủ. Nếu là , chắc đã cảm động phát khóc rồi. Thật không đáng cho anh ấy!”
xong, cô ta còn giơ tay lau nước mắt, bộ dạng yếu đuối đáng thương khiến Thẩm Hạo đau , ném thìa xuống bàn, quay sang tôi khuôn cau :
“ bướng bỉnh vừa thôi, giờ còn đang mang thai, đừng nghĩ mình là con gái nhỏ càn.”
Những lời này khiến m.á.u nóng người tôi dồn thẳng đầu, mắt tối sầm , bụng đau nhói từng cơn.
Nhưng vì đứa trẻ, tôi cố gắng kìm nén cơn giận muốn tát cho cả ba người kia mỗi người cái, nuốt trọn sự phẫn nộ xuống .
“Đúng, người đúng. Tôi thực sự quá bướng bỉnh.” Tôi ngẩng đầu , lần lượt nhìn thẳng từng người số .
Hạ giọng, tôi tiếp:
“Nhưng người cũng nên hiểu cho tôi. Tôi đang mang thai, tâm trạng không ổn định. Dù sao, bụng tôi cũng là con nhà Thẩm, lẽ còn là đứa cháu trai mập mạp người mong đợi nữa?”
Vừa dứt lời, sắc người nhà Thẩm dịu , còn mỗi Tây Tây giữ nguyên bộ lạnh tanh.
Dù sao thì xương tủy nhà Thẩm là trọng nam khinh nữ. cần nhớ câu chồng hôm khám thai, tôi liền hiểu rõ điều này.
Hôm ấy, vừa khỏi bệnh viện, bà đã vui mừng không ngừng:
“Chắc chắn là con trai! Cuối cùng tôi cũng cháu đích tôn rồi!”
Lúc ấy, tôi đã không vui, nhưng nhịn, không bộc phát , mỉm cười hỏi :
“Biết đâu là con gái thì sao? Con gái cũng tốt , là ‘chiếc áo bông nhỏ’ thân thiết cha.”
“Đừng bậy! Nhất định là con trai!” chồng đổi sắc, gắt tôi.
Tôi quay sang nhìn Thẩm Hạo, hy vọng anh ta gì đó, nhưng anh ta cười cười cho qua chuyện.
Từ lúc đó, tôi đã biết giữa tôi và Thẩm Hạo sẽ chẳng thể xa. không ngờ chuyện kết thúc nhanh đến thế, còn bằng cách kinh tởm như .
Tôi cố gắng nuốt xuống cảm giác ghê tởm, dịu dàng Thẩm Hạo:
“Chồng à, anh đừng giận nữa được không?”
Nhìn tôi xoa bụng liên tục như ám , mắt Thẩm Hạo thoáng qua sự đau , anh ta đưa tay kéo tôi :
“Được rồi, được rồi, anh không giận nữa. ngoan ngoãn sinh con , chúng ta sống hạnh phúc bên nhau.”
Sống bên anh á? Nằm mơ ! Dù cả đời không lấy chồng, tôi cũng không sống chung kẻ ngốc như anh!
“Thôi nào, thôi nào! Giờ chuyện đã rõ ràng, mau ăn cơm , đồ ăn nguội hết rồi.”
chồng tiếng gọi người cầm đũa, nhưng tôi ngắt lời:
“ còn người chưa tới. Đợi thêm chút nữa .”
“Ai nữa?”
chồng nghi ngờ nhìn tôi, những người khác cũng đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Lúc này, chuông cửa vang , khóe môi tôi khẽ cong .
“Người đến rồi.”
Tây Tây vừa mở cửa, giọng người phụ nữ ngọt ngào đã vang :
“Baby! Anh nhớ không?”
người phụ nữ quyến rũ bước , chạy thẳng đến ôm lấy bố chồng, trao cho ông nụ hôn nồng thắm.
“Baby! nhớ anh c.h.ế.t mất thôi.”
Tôi nghiêng người tựa ghế, thích thú xem màn kịch lớn.