Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Sáng hôm , khi tôi vẫn ngủ thì dưới lầu đã vang ồn ào, đàn , đàn bà, trẻ con khóc la, ầm ĩ như chợ.

Tôi thay đồ xuống lầu, đám đông cả nam lẫn nữ, già trẻ đủ cả.

bé trai mặc áo sơ mi xanh đang giày nhảy điên cuồng trên sofa của tôi.

Tấm thảm Ba Tư nhập khẩu trắng như tuyết giờ toàn dấu chân đen kịt, lấm cả bùn đất.

Sofa màu be cũng in đầy dấu đen sì của bọn trẻ.

Bác Lưu và bác Trần đang đứng khuyên ngăn, nhưng trong phòng quá lớn, lời của có tác dụng gì.

“Ồn cái gì, lắm lời là tôi bảo con trai tôi đuổi hết các người!”

Mẹ Trần Ngôn Sơ trừng mặt, khó quát Bác Lưu, cảm làm bà ta mất mặt.

đứng ngây làm gì, không khách đến à? Mau mang hoa quả !”

“Bác Lưu, lấy , chọn loại đắt nhất, ghi hết vào sổ của Trần Ngôn Sơ.”

Sự xuất hiện của tôi khiến mọi người lập tức im bặt, ai nấy như điểm huyệt tôi chằm chằm.

Tôi khoanh thằng bé vẫn đang đứng trên sofa, cau mày:

“Xuống!”

bà trung niên cạnh, chắc là bà ngoại nó, nghe vậy liền khó trừng tôi:

“Thúy Phân, đây là con dâu bà à? Vô lễ quá, quê tôi làm dâu thế này thì mẹ chồng tát từ lâu rồi!”

“Haha, cái sofa ngoại bà đang nhảy giá 680.000, nhảy hỏng thì nhớ bồi thường nhé.”

Phòng khách lập tức vang lên hít khí, bà ta vội kéo thằng bé xuống.

Lúc này Trần Ngôn Sơ ngái ngủ xuống, đám người liền sững lại:

“Dì cả, bà ngoại, ngoại, mọi người lại đến đây?”

Tôi cười nhạt quay sang mẹ Trần Ngôn Sơ:

“Bác gái, bác nhớ thỏa thuận của chúng ta ? Có cần tôi đọc to mọi người nghe không?”

“Bác gái?”

Bà ngoại Trần Ngôn Sơ khó , trừng mắt anh:

“Ngôn Sơ, lấy vợ chưa đổi cách xưng hô, có quy củ gì cả!”

“Bà ngoại, bà trừng làm gì, chính mẹ không công nhận con dâu này , chưa cưới xin gì cả, người ta cũng tính là dâu chính thức.”

nữa, căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của Tiểu Hạ, liên gì đến nhà mình, không biết mẹ tự tiện làm vậy để làm gì.”

Mẹ anh nghe xong đỏ bừng mặt, trợn mắt:

“Tôi thì , chuyển nhà mới lẽ không thể dì cả, bà ngoại tới chơi à, biệt thự đẹp thế này, để người nhà tham thì !”

“Bác gái, buồn cười thật, muốn người khác tham thì bác dẫn về nhà bác , đến tham nhà tôi mua làm gì?”

“Căn nhà này liên gì đến nhà Trần các người ?”

“Cô… cô cô—”

Trần Ngôn Sơ thở dài, đến bà ngoại:

bà về thôi, mẹ con dẫn nhầm đường rồi, nhà mua tòa cao tầng phía , biệt thự này là của Tiểu Hạ mua, không liên gì đến nhà mình.”

Mẹ anh tức tối dẫn cả hàng bỏ . Tôi tấm thảm bẩn ngán ngẩm, chắc này phải dặn kỹ bác Lưu không người lạ vào nhà.

Trần Ngôn Sơ nắm tôi, áy náy:

“Xin lỗi Tiểu Hạ, làm phiền em rồi, anh sẽ nói chuyện rõ ràng với mẹ, này sẽ không xảy nữa. Em ăn sáng trước , anh mang thảm giặt, chi phí trừ vào lương anh.”

Tôi bật cười, vỗ anh:

“Lương anh bao nhiêu , ghi vào sổ, em chỉ dọa bố mẹ anh thôi, định lấy tiền thật.”

“Không !”

Anh lập tức nghiêm túc:

“Em phải tính tiền, phải tính nhiều !”

“Hả?”

“Nếu em không tính, đến lúc tổ yến, đồ bổ trong nhà sẽ mẹ anh lấy hết đem người khác!”

“Không chỉ mấy thứ đó , ngay cả đồ trang trí trong nhà, mỹ phẩm, quần áo, túi xách của em cũng không giữ lại !”

Trần Ngôn Sơ kéo tôi, giọng vừa khuyên nhủ vừa năn nỉ:

“Em không hiểu mẹ anh . bà ngoại anh nông thôn, sinh liền 4 cô con gái không có con trai, cả làng coi thường. Mẹ anh cố gắng lắm mới học xong cao đẳng, rồi phân công việc. Từ đó, bà đặc biệt thích về quê khoe mẽ.

Hồi đầu bà chê em cũng vì tưởng nhà em điều kiện kém. Mẹ anh là người coi sĩ diện lớn trời, miễn giữ thể diện thì chuyện gì bà cũng làm !”

Quả nhiên là con ngoan của mẹ… Tôi đưa xoa đầu Trần Ngôn Sơ. Có lẽ đây cũng là lý do tôi có thể đựng bố mẹ anh lâu đến vậy.

lát , điện thoại Trần Ngôn Sơ reo. Tôi liếc qua, là mẹ anh gọi.

Anh không bật loa ngoài, nhưng chỉ sắc mặt anh là tôi biết chắc có gì hay ho.

Quả nhiên, cúp máy xong, anh cười khổ:

“Tiểu Hạ, mẹ anh bảo trưa nay bà ngoại và hàng đó có thể tới nhà mình ăn cơm không, món ăn thì cứ nấu như hôm qua, tiền chợ mẹ anh sẽ trả.”

“Em mẹ anh cũng chi ghê!”

Tôi có chút khâm phục sự “hào phóng” của bà. Dù vợ chồng có biên chế, nhưng trừ bảo hiểm và quỹ nhà thì thu nhập thực tế không nhiều, ước chừng cả năm mới trăm nghìn tệ.

Vậy dám bỏ 10.000 tệ để mời nhà ngoại ăn bữa. Tôi thật không , bà cũng khá rộng rãi đấy .

Đã muốn làm “kẻ trả tiền oan” thì tôi cũng có lý do gì ngăn cản.

Tùy chỉnh
Danh sách chương