Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
đúng là đồ bỏ đi có người , tôi còn mừng không kịp nữa là!
Tôi giả vờ như không nghe rõ, nhìn ba người họ ánh mắt đầy mỉa mai.
“ thì đi! Hôm nay đi thủ tục, ngày mai dọn khỏi tôi ngay!”
Gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng, mẹ chồng tôi cũng ngượng ngùng không kém.
Ngôi đứng tên tôi, dù tôi và có , người phải rời đi là anh và thằng con .
dường như bị kích động, hét lên:
“Tần Diễm, cô đừng có hối hận! Sau tôi giàu có, cô có lóc van xin cũng vô ích!”
Tôi ngạc nhiên trước trí tưởng tượng bay bổng của anh . Ban ngày ban mặt còn mơ giữa ban trưa như ?
cái tính cách và năng lực đó đòi giàu ư?
Tôi đá vào chân anh cái, chẳng thèm quan tâm tiếng của mẹ chồng và con :
“Tôi tuyệt đối không hối hận! Lập cơ quan dân chính thủ tục ! Ai không đi thì là đồ hèn!”
người vừa nãy còn mạnh miệng như lại do dự, đứng ì đó không nhúc nhích.
“Tôi mặc quần áo bẩn thế đi được!”
Tôi nhìn bộ quần áo nhăn nhúm, nhàu nát trên người anh , suýt nữa bật cười.
“Ồ, anh cũng biết xấu hổ cơ đấy?”
mức mặt đỏ bừng, dường như thật sự sợ tôi quyết tâm , kiên quyết không chịu rời khỏi .
Tôi nói gì anh cũng không động đậy, tôi đành bỏ cuộc.
Hôm nay tôi còn việc quan trọng, không có thời gian lãng phí anh .
Dù , tôi cũng có thừa cách trị anh !
Tôi lắc đầu, đi thẳng Tiểu Tuyết.
Hôm nay là cuối tuần, mẹ Tiểu Tuyết đã đặt lịch học cả buổi chiều tôi.
Ở cạnh những đứa trẻ ngoan ngoãn đúng là thoải mái hơn hẳn, thời gian trôi qua rất nhanh.
bốn chiều, lớp học của Tiểu Tuyết có kỳ thi trực tuyến. Mẹ Tiểu Tuyết cố giữ tôi lại ăn cơm, tôi không từ chối được ở lại, cũng tiện muốn xem thành quả học tập của cô bé.
Sau bữa tối, kết quả thi vừa có. Tiểu Tuyết đứng nhất lớp!
Còn cậu con xui xẻo của tôi, không có tôi quản thúc, thành tích rớt thẳng xuống nhóm cuối bảng.
Tôi nhớ Tiểu Tuyết trước đây chỉ loanh quanh trong top 10, không ngờ lần lại tiến bộ vượt bậc như .
Mẹ Tiểu Tuyết hào phóng tăng lương cho tôi, liên tục cảm ơn, rồi tiễn tôi cửa nụ cười rạng rỡ.
Khi tôi về , không thấy đâu, mẹ chồng cũng không rõ đã đi đâu.
Chỉ còn con ngồi trên sofa, mắt đỏ hoe.
Tôi hoàn toàn không có hứng thú hỏi han, định lướt qua để về phòng ngủ.
con bỗng nghẹn ngào gọi tôi lại:
“Mẹ, mẹ không thương con nữa đúng không?”
11
Giọng thằng bé run rẩy, tôi lại nghe buồn cười lạ.
Khi con tùy ý tổn thương tôi, không nghĩ rằng có ngày tôi sẽ không còn nó? lại mang trò gì? Trễ rồi!
tôi vẫn muốn xem kịch hay, thản nhiên hỏi:
“ thế?”
Con thấy tôi trả lời, lập bật , trông có vẻ thực sự buồn bã.
Dù gì tôi cũng đã nuôi nó bảy năm, khoảnh khắc đó tôi phải thừa lòng thoáng nhói lên.
“Ngày hôm nay, Tiểu Tuyết nói bài tập của bạn ấy đều là mẹ dạy. Mẹ Tiểu Tuyết, không còn con nữa đúng không?”
Tôi gật đầu, thẳng thắn thừa :
“Tiểu Tuyết ngoan như , ai không cơ chứ?”
Thấy tôi thừa cách dứt khoát, con lập nổi giận, chuyển sang gào thét như thói quen thường lệ.
“Không được! Cho dù mẹ có ba cũng chỉ được con thôi! Mẹ lấy quyền gì người khác?”
Cảm xúc của con trở kích động, khuôn mặt thậm chí có phần méo mó.
Chút tình cảm gia đình vừa rồi của tôi lập tan biến.
Đúng là người ích kỷ chẳng bao chịu lỗi về , chỉ biết áp đặt người khác!
Tôi cười lạnh:
“Con càng như , mẹ càng không thích con. Tự đi!”
Thằng bé lớn hơn, nhặt gối trên sofa ném thẳng vào tôi.
Tôi không ngần ngại nhặt lại ném trả, khiến nó ngã lăn . Nó tưởng tôi là người lớn thì sẽ không đáp trả chắc?