Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Phải , nó biết sai còn không tha? Đàn vất vả lắm, gánh cả nhà đâu dễ dàng.”
Tôi cắn bút chì bên cạnh, ngơ ngác phản bác lòng, rõ ràng là chị Dương nuôi cả nhà .
lần , già thu mình lại một thời gian.
xách túi theo đám bạn bè xấu xa.
Thực chất là gạo nhà sắp cạn đáy, không muốn ăn cháo trắng với dưa muối chung với con tôi.
Chị Dương mượn hết lượt bạn bè, rốt cuộc xoay đủ tiền cho tôi học.
Chị ấy ngày, đêm đan len, thủ công, vất vả lắm mới nuôi tôi rời khỏi thị trấn nhỏ ấy.
Tôi khá là chí, vào công ty lớn.
khi đuổi già, tôi nhìn thấy một chiếc Bentley đậu dưới lầu.
Giữa một loạt xe giá rẻ bình dân, nó hiện khác hẳn.
Giống một con phượng hoàng đứng nghiêm chỉnh giữa bầy gà, lóa mắt hết sức.
Tôi tiến tới gõ cửa kính xe, ba giây kính xe mới từ từ hạ xuống.
Boss quay nhìn tôi, “Tìm cô lấy tài liệu.”
Miệng đúng là cứng thật đấy.
5
Tôi mời boss đến nhà chơi, anh ta bộ tịch từ chối vài câu, nhanh chóng bước xuống xe.
Vừa vừa chỉnh lại cổ áo tay áo, vuốt thẳng những nếp nhăn không tồn tại trên bộ vest.
Cà vạt thắt chỉnh tề, giày da đánh bóng loáng.
Anh ta trông thể bàn hợp đồng bạc tỷ vậy, còn tôi thì mặc bộ đồ ngủ cotton đã xù lông dẫn đường phía trước, tiếng giày da lộc cộc lưng thấy hư ảo ghê.
Trời ơi, là boss lạnh lùng nha!
nắm tay toà nhà văn sang nhất thành phố, thường xuyên báo tài chính đấy!
Vậy lại quen tôi!
Còn đích thân tới nhà tôi gặp tôi.
Biết đâu là… thầm yêu tôi nữa.
Xem ra tôi sắp “ thăng con vinh” .
Chị Dương vừa cất kim len, tưới hoa trên công, gió nhẹ thổi bay mái tóc đen ngang vai của chị, khách lại mùi tinh dầu dìu dịu.
Boss khách, vành tai hơi đỏ.
Không khí vừa hay, còn tôi lại thấy mình hơi thừa thãi.
Lấy cớ lấy tài liệu, tôi chuồn vào .
Áp sát tai vào tường — khu tập thể cũ , cách âm là bao đâu.
Đây không gọi là lén, là quan tâm đến hạnh phúc của chị Dương một cách kịp thời!
“Anh vẫn còn nhớ chuyện năm bị tôi đánh à?” – chị Dương tiếng trước, thẳng thắn thường lệ.
Tuy không nhìn thấy, nhưng tôi đoán chắc lúc này chị Dương chống nạnh, cố tỏ ra dữ dằn.
“Ừ, bị què nửa năm, sao không nhớ.” – boss đáp, mang theo chút uất ức.
Tôi chột dạ. vậy vẻ nghiêm trọng đấy.
Không lẽ boss đến thật là để đòi bồi thường?
“Do ai bảo hồi nhỏ anh nói năng linh tinh?”
“Thích là linh tinh sao? Anh nghiêm túc tỏ , sao lại thành nói bậy?”
Tôi bịt miệng, xem phim thần tượng phát trực tiếp, óc bắt tự động đẩy thuyền.
Chị là nữ chính xinh đẹp của nhạc, anh là cậu trai chê bai này lại say đắm, qua lại dè dặt, cảm dần nóng .
Cuối cùng, trai thâm tỏ .
Còn chị gái… tung cú đấm chí mạng…
“ ai tin nổi một thằng nhóc tỏ không?” – chị Dương tức tối, âm lượng cao hơn chút.
Boss lạnh lùng giờ đã đánh mất danh hiệu, biến thành núi lửa sắp phun trào.
“Ai là thằng nhóc?”
“Hồi anh mới mười bảy còn gì!”
“Nói bậy! Mười chín! Là nhớ nhầm!”
lao vào trận khẩu chiến y học sinh tiểu học.
là một khoảng im lặng kỳ quặc kéo dài mười mấy giây, cùng lúc tiếng.
“ muốn anh bồi thường bao nhiêu?”
“ đói , nấu cho một bữa cơm.”
Tôi nằm bò bóng tối ngủ, sung sướng lăn lộn, chỉ hận không thể leo trần nhà, bò ra tường ngoài tầng mười tám, hét cho cả thế giới biết:
trị boss lạnh lùng… xuất hiện !
6
Nửa đêm ăn một tô mì gà nóng hổi, thật đúng là hạnh phúc.
Tôi, chị Dương và boss lạnh lùng, ba ở ba góc bàn ăn.
Họ ôn chuyện cũ, còn tôi thì khán giả.
Năm mươi tuổi, chị Dương từng ở xưởng nhà boss, lúc rảnh thì chơi nhạc, mặc đồ thời thượng, đeo đàn guitar lưng.
Cậu thiếu niên năm chú ý tới chị, âm thầm lần theo đến tận nơi nhạc tập, lén đám khán giả trọn một đêm.
Cuối cùng còn cứng miệng chê bài hát xưa quá, hát không hợp phong cách nhạc.