Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi chớp mắt, tò mò:
“Sao anh hôn ?”
“Trước anh toàn hôn trước mà.”
Đến cả hơi thở nghe nặng nề:
“Anh mình nuốt nổi!”
Ừ, nhỉ.
Tôi gật gù:
“Thế mình vào việc luôn đi.”
Tôi giục:
“Nhanh gọn lẹ đỡ khổ.”
nằm trên tôi, ngập ngừng mãi:
“Anh “bắt đầu” được, phải phối hợp chứ.”
Tôi phát cáu:
“Hay đi mua Viagra nhé?”
“ đã bảo biết gì mà, chỉ biết nằm thôi!”
Cuối cùng thì Viagra cần dùng đến.
Với kinh nghiệm dày dặn , chúng tôi vật vã mãi mới hoàn thành “công cuộc tạo bé”.
Xong xuôi, tôi đi rửa.
tăng khả năng thụ , tôi bắt anh trồng cây chuối.
Một tháng sau, tôi hí hửng mua que thử :
“Thử nhanh xem nào, “dính” .”
cầm que thử , vái lia lịa:
“Phù hộ !”
hít sâu một hơi hùng hục lao vào nhà vệ sinh.
Lúc ra, anh ủ rũ cúi gằm .
biết, toang .
Tôi vỗ vai an ủi:
“Thôi kệ đi, đâu phải lỗi anh.”
Khóe miệng khẽ nhếch .
Anh đưa que thử tôi.
Tôi dụi mắt kỹ… Hai vạch!
Tôi nhảy cẫng , ôm chầm lấy anh:
“Đỉnh chóp!”
[ – .]
“Su Miểu,” khó khăn tiếng, “ nặng quá, anh sắp tắc thở đến nơi .”
Tôi quên mất.
Giờ tôi đang trong xác , mét tám chín chứ ít gì, thể “gốc” tôi chịu sao nổi cái “cục nợ” này.
Tôi vội vàng nhảy xuống, sai dì Trương nấu tẩm bổ anh.
Chắc do thể “gốc” tôi yếu quá, được ba tháng, xuống, chẳng ăn được gì.
Tôi lo sốt vó.
đã khó chịu lắm , còn quay sang an ủi tôi:
“Đừng lo, sao đâu, bác sĩ bảo chuyện thường, tùy cơ địa mỗi thôi.”
Anh nói tiếp:
“Anh thấy may vì chúng ta đổi xác nhau, chứ mà ốm chắc anh xót c.h.ế.t mất.”
Tôi cảm động ôm , vỗ nhẹ lưng anh:
“Chồng yêu ơi, anh vất vả .”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi hứa:
“Anh yên tâm, sinh xong nhất định chịu trách nhiệm với anh.”
bỗng dưng tràn đầy động lực, mắt sáng rực bát :
“Mang cái thứ kinh dị đây, câu này , anh ói sấp đáng!”
Uống xong , cầm tay tôi đặt bụng anh, hỏi:
“ thích trai hay gái?”
Tôi đáp:
“ thích hết.”
Đang chìm đắm trong hạnh phúc thì đôi “ma cà rồng” bố mẹ tôi mò đến tận cửa, nghe tin tôi .
đỡ eo đứng dậy:
“ sao, anh xử lý.”
Tôi kéo tay anh:
“Chuyện này lo, anh cứ nằm nghỉ.”
thể gánh hết được, anh hy sinh vì tôi quá nhiều .
lẽ vì yêu, , bảo vệ, nên tôi bạo gan hơn.
Tôi vác gậy sắt xuống nhà.
Đôi “hút máu” ngồi chễm chệ trên sofa như ông hoàng bà chúa.
Họ chìa tay đòi tiền:
“Thằng họ , đưa tiền đây.”
Tôi nhếch mép:
“Bố láo!”