Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1: Mới Ban Hôn Ta Đã Ngủ Với Người Xa Lạ

Tiếp chỉ ban hôn, hoàng định gả ta cho Thái tử.

Càng nghĩ càng bực, ta liền ra ngoài uống rượu giải sầu, nào ngờ bị một công tử tuấn mỹ ép vào người.

Sáng hôm , gương mặt yêu mị của hắn khẽ cười ta: “Đừng lo, ta sẽ chịu trách nhiệm nàng.”

Ôi ôi, sao lại như thế này?

Ta vốn tính Thái tử , dấn thân chốn quan cơ mà!

—1—

Khi chỉ, ta bối rối đến mức người thân đẩy đầu ta xuống bắt ta quỳ tiếp chỉ.

Hoàng truyền hạ tứ hôn, gả ta cho Thái tử. Mấy khuê mật nói rằng Thái tử có long dương chi phích; gả cho Thái tử tuy có thể Thái tử , thậm chí may mắn còn lên ngôi hoàng hậu, nhưng vận mệnh như thế người ta không dám .

Càng nghĩ ta càng uất ức, uống mấy chén cho bớt lo. Men say ta cải trang nam tử, lén chuồn ra hội đèn.

Ở đó ta gặp một công tử phong tư tuấn lãng.

Hai người vừa đoán đố đèn vừa đối ẩm trò chuyện rất hợp ý, rồi cùng vào tửu lâu tiếp tục uống rượu.

Bỗng chốc trời đất đảo điên, ta bị hắn áp vào người.

Một đêm dài mê man.

Sáng tỉnh lại, thấy hắn chống tay nhìn ta, khuôn mặt yêu mị khẽ cười tà. Thấy ta hoảng hốt, hắn nhếch an ủi, giọng mà dễ nghe: “Đừng lo, ta sẽ chịu trách nhiệm nàng.”

“……”

Ôi ôi, sao lại ra thế này?

Ta còn phải Thái tử , còn phải lo tương lai chốn quan !

Tất cả đều do rượu mà ra! này phải khắc cốt ghi tâm: uống rượu thì đừng ra ngoài, ra ngoài thì đừng uống rượu.

Nếu chuyện này lộ ra, ta không sống nổi cũng cam, chỉ lo mẫu bị liên lụy!

Ôi ôi…

Đột nhiên hắn lại áp lên, cúi xuống hôn nhẹ ta: “Nàng gọi là gì?”

Ta cắn chặt dưới, nhịn không bật khóc, vội mượn một cái tên rồi giật mình đẩy hắn ra, nhặt y phục mặc vào, tranh thủ lúc trời chưa sáng trốn về phủ bằng cửa .

A di đà Phật, ngàn vạn lần đừng để chuyện này truyền ra, thà buông bỏ hoạn lộ còn hơn!

Ta nhốt mình trong khuê phòng, thấp thỏm chờ cả buổi sáng mà vẫn an toàn.

Nhưng vừa qua giờ Ngọ, hoàn Tiểu Điệp hớt hãi xông vào: “Không xong rồi! Tiểu thư, không xong rồi!”

Tim ta như rơi xuống vực, suýt ngã lả.

“Chuyện… xảy ra gì?”

Tiểu Điệp nuốt nước bọt: “Thái tử… Thái tử đã phái người tới từ hôn rồi!”

“!!”

Xong rồi!

Rõ ràng đêm qua đã bị bại lộ.

Đầu óc ta choáng váng, ngồi rụp xuống giường.

Tiểu Điệp ta dậy: “Tiểu thư, đừng ngất, ta chưa nói hết! Thái tử cũng có nghĩa khí, sai người mang đến vô số trân bảo bồi , bảo nàng mau ra xem.”

?” Ta bật dậy: “Thái tử còn đưa bồi cho ta?”

Tiểu Điệp gật: “Thái tử chủ động từ hôn, đương nhiên phải đền bù.”

Nghĩa là chuyện đêm qua chưa bị tiết lộ, Thái tử lại chủ động từ hôn, còn đem đến cả một mớ báu vật quý hiếm?

Thiên hạ sao có chuyện tốt đến vậy?

Ừm… xem ra ta vẫn nên dấn thân chốn quan … dù quan lộ chưa kịp bắt đầu đã bị từ hôn giữa chừng.

Ta tưởng thế là xong: chưa từng thấy Thái tử, Thái tử cũng chưa thấy ta, coi như hoàng chưa hạ hôn, mỗi người một ngả.

Ai ngờ các còn chưa ấm tay thì Tiểu Điệp lại hớt hải chạy vào: “Không xong rồi, tiểu thư! Không xong rồi!”

Con đầu này lỗ mãng, may gặp ta nên còn sống sót, đổi ai khác chắc đã bị bán vào môn.

Ta bò dậy, ôm lấy dạ châu, dặn dò: “Tiểu Điệp, ta dạy ngươi bao nhiêu lần rồi? Gặp chuyện phải bình tĩnh, ổn, tao nhã, đĩnh đạc như ta đây.”

Tiểu Điệp cố nén, gật đầu: “Vâng, nô tỳ biết rồi.”

Ta cười: “Vậy xảy ra chuyện gì nữa?”

Tiểu Điệp cười, ra vẻ tao nhã: “Tiểu thư, Thái tử tới rồi.”

“Cái gì?”

Thái tử tới?

Liệu đêm đó đã bị bại lộ?

Ta ném dạ châu, lao ra ngoài.

Tiểu Điệp chộp : “Tiểu thư, người vừa dạy nô tỳ phải tĩnh tao nhã mà?”

“Đến lúc đầu rơi m.á.u chảy rồi còn tao nhã gì nữa!”

Ta chưa hét khóc đã là lịch sự lắm rồi!

“Thái tử tới gì?”

“Ta cũng chưa rõ. Lão gia và phu nhân đang tiếp đãi ở đại sảnh, nghe nói sắc mặt Thái tử không tốt.”

Chân ta mềm nhũn, suýt ngất.

Tiểu Điệp đỡ: “Chi bằng chúng ta ra xem. Có phải Thái tử cảm thấy bị thiệt thòi, không muốn đưa nhiều ? Hay… người mau cất dạ châu đi đã?”

Hu hu hu…

Lỗi tại ta, không thể để cha mẹ gánh thay, ta phải đối mặt.

“Ta… ta đi.”

Tiểu Điệp đi cùng.

Ta không vào ngay mà đứng ngoài cửa nghe lén.

Nghe Thái tử nói: “Thẩm đại nhân, chỉ của hoàng, bổn điện hạ không dám trái. Nay đến phủ bồi tội, chuyện này coi như qua được chứ?”

thân vội cười, khom lưng: “Được, điện hạ vi thần áy náy.”

“Bồi tội?”

Ta trợn mắt nhìn Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp liếc, thì thầm: “Ta tưởng Thái tử sắc mặt khó coi là vì chuyện lớn, hóa ra bị ép tới bồi tội, vậy không có gì đáng sợ, không sao rồi tiểu thư.”

Tiếp chỉ ban hôn, hoàng định gả ta cho Thái tử.
Càng nghĩ càng bực, ta liền ra ngoài uống rượu giải sầu, nào ngờ bị một công tử tuấn mỹ ép vào người.
Sáng hôm , gương mặt yêu mị của hắn khẽ cười ta: “Đừng lo, ta sẽ chịu trách nhiệm nàng.”
Ôi ôi, sao lại như thế này?
Ta vốn tính Thái tử , dấn thân chốn quan cơ mà!
—1—
Khi chỉ, ta bối rối đến mức người thân đẩy đầu ta xuống bắt ta quỳ tiếp chỉ.
Hoàng truyền hạ tứ hôn, gả ta cho Thái tử. Mấy khuê mật nói rằng Thái tử có long dương chi phích; gả cho Thái tử tuy có thể Thái tử , thậm chí may mắn còn lên ngôi hoàng hậu, nhưng vận mệnh như thế người ta không dám .
Càng nghĩ ta càng uất ức, uống mấy chén cho bớt lo. Men say ta cải trang nam tử, lén chuồn ra hội đèn.
Ở đó ta gặp một công tử phong tư tuấn lãng.
Hai người vừa đoán đố đèn vừa đối ẩm trò chuyện rất hợp ý, rồi cùng vào tửu lâu tiếp tục uống rượu.
Bỗng chốc trời đất đảo điên, ta bị hắn áp vào người.
Một đêm dài mê man.
Sáng tỉnh lại, thấy hắn chống tay nhìn ta, khuôn mặt yêu mị khẽ cười tà. Thấy ta hoảng hốt, hắn nhếch an ủi, giọng mà dễ nghe: “Đừng lo, ta sẽ chịu trách nhiệm nàng.”
“……”
Ôi ôi, sao lại ra thế này?
Ta còn phải Thái tử , còn phải lo tương lai chốn quan !
Tất cả đều do rượu mà ra! này phải khắc cốt ghi tâm: uống rượu thì đừng ra ngoài, ra ngoài thì đừng uống rượu.
Nếu chuyện này lộ ra, ta không sống nổi cũng cam, chỉ lo mẫu bị liên lụy!
Ôi ôi…
Đột nhiên hắn lại áp lên, cúi xuống hôn nhẹ ta: “Nàng gọi là gì?”
Ta cắn chặt dưới, nhịn không bật khóc, vội mượn một cái tên rồi giật mình đẩy hắn ra, nhặt y phục mặc vào, tranh thủ lúc trời chưa sáng trốn về phủ bằng cửa .
A di đà Phật, ngàn vạn lần đừng để chuyện này truyền ra, thà buông bỏ hoạn lộ còn hơn!
Ta nhốt mình trong khuê phòng, thấp thỏm chờ cả buổi sáng mà vẫn an toàn.
Nhưng vừa qua giờ Ngọ, hoàn Tiểu Điệp hớt hãi xông vào: “Không xong rồi! Tiểu thư, không xong rồi!”
Tim ta như rơi xuống vực, suýt ngã lả.
“Chuyện… xảy ra gì?”
Tiểu Điệp nuốt nước bọt: “Thái tử… Thái tử đã phái người tới từ hôn rồi!”
“!!”
Xong rồi!
Rõ ràng đêm qua đã bị bại lộ.
Đầu óc ta choáng váng, ngồi rụp xuống giường.
Tiểu Điệp ta dậy: “Tiểu thư, đừng ngất, ta chưa nói hết! Thái tử cũng có nghĩa khí, sai người mang đến vô số trân bảo bồi , bảo nàng mau ra xem.”
?” Ta bật dậy: “Thái tử còn đưa bồi cho ta?”
Tiểu Điệp gật: “Thái tử chủ động từ hôn, đương nhiên phải đền bù.”
Nghĩa là chuyện đêm qua chưa bị tiết lộ, Thái tử lại chủ động từ hôn, còn đem đến cả một mớ báu vật quý hiếm?
Thiên hạ sao có chuyện tốt đến vậy?
Ừm… xem ra ta vẫn nên dấn thân chốn quan … dù quan lộ chưa kịp bắt đầu đã bị từ hôn giữa chừng.
Ta tưởng thế là xong: chưa từng thấy Thái tử, Thái tử cũng chưa thấy ta, coi như hoàng chưa hạ hôn, mỗi người một ngả.
Ai ngờ các còn chưa ấm tay thì Tiểu Điệp lại hớt hải chạy vào: “Không xong rồi, tiểu thư! Không xong rồi!”
Con đầu này lỗ mãng, may gặp ta nên còn sống sót, đổi ai khác chắc đã bị bán vào môn.
Ta bò dậy, ôm lấy dạ châu, dặn dò: “Tiểu Điệp, ta dạy ngươi bao nhiêu lần rồi? Gặp chuyện phải bình tĩnh, ổn, tao nhã, đĩnh đạc như ta đây.”
Tiểu Điệp cố nén, gật đầu: “Vâng, nô tỳ biết rồi.”
Ta cười: “Vậy xảy ra chuyện gì nữa?”
Tiểu Điệp cười, ra vẻ tao nhã: “Tiểu thư, Thái tử tới rồi.”
“Cái gì?”
Thái tử tới?
Liệu đêm đó đã bị bại lộ?
Ta ném dạ châu, lao ra ngoài.
Tiểu Điệp chộp : “Tiểu thư, người vừa dạy nô tỳ phải tĩnh tao nhã mà?”
“Đến lúc đầu rơi m.á.u chảy rồi còn tao nhã gì nữa!”
Ta chưa hét khóc đã là lịch sự lắm rồi!
“Thái tử tới gì?”
“Ta cũng chưa rõ. Lão gia và phu nhân đang tiếp đãi ở đại sảnh, nghe nói sắc mặt Thái tử không tốt.”
Chân ta mềm nhũn, suýt ngất.
Tiểu Điệp đỡ: “Chi bằng chúng ta ra xem. Có phải Thái tử cảm thấy bị thiệt thòi, không muốn đưa nhiều ? Hay… người mau cất dạ châu đi đã?”
Hu hu hu…
Lỗi tại ta, không thể để cha mẹ gánh thay, ta phải đối mặt.
“Ta… ta đi.”
Tiểu Điệp đi cùng.
Ta không vào ngay mà đứng ngoài cửa nghe lén.
Nghe Thái tử nói: “Thẩm đại nhân, chỉ của hoàng, bổn điện hạ không dám trái. Nay đến phủ bồi tội, chuyện này coi như qua được chứ?”
thân vội cười, khom lưng: “Được, điện hạ vi thần áy náy.”
“Bồi tội?”
Ta trợn mắt nhìn Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp liếc, thì thầm: “Ta tưởng Thái tử sắc mặt khó coi là vì chuyện lớn, hóa ra bị ép tới bồi tội, vậy không có gì đáng sợ, không sao rồi tiểu thư.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương