Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ăn sáng xong, chuẩn bị đi . Vừa mở cổng, thấy Bạch Kiều Kiều quỳ dưới .
Tôi thật sự tò mò, lần này cô ta lại đến cầu xin điều gì.
“Xin lỗi…”
Cô ta vừa khóc vừa run, giống hệt năm năm trước:
“Xin lỗi chị Ôn Du, những lời trong bệnh viện năm đó là em nói dối, đó không phải là ý của anh Phó.”
“Xin chị, xin chị bảo anh ấy tha cho nhà em, tha cho em.”
“Em cầu xin chị…”
Cô ta chặt lấy ống quần tôi, nước mắt nước mũi ròng ròng:
“Em quỳ đây bảy, tám tiếng rồi. Anh ấy nói chỉ khi chị tha thứ thì mọi chuyện mới xong. Xin chị, tha cho em…”
Tôi thở dài, đỡ cô đứng dậy:
“Cô quỳ tôi cũng vô ích. Tôi can thiệp được chuyện anh ta .”
“Không, chị có thể…” Cô ta tay tôi như cọng rơm cứu mạng: “Anh ấy biết được sự thật năm xưa việc người chia tay, giờ như phát điên rồi. Nhà em, rồi cả nhà cô bạn kia đều bị anh ấy triệt đường sống…”
Tôi sững lại:
“Bạn nào?”
“Người trả lời điện thoại, tự nhận là bạn gái anh ấy. Hôm đó chúng em đều đó, là cô ấy lén máy bằng điện thoại anh ấy.”
15
Dù Bạch Kiều Kiều có quỳ, tôi vẫn sẽ không quay lại với Phó Hoài Lễ.
Tôi đã hứa với mẹ rồi.
Hôm ấy tan sớm, tôi đến đón An An trường mẫu giáo. Vừa xuống lầu, tôi thấy một bóng người đứng đường. họng khẽ nghẹn lại, bước chân chậm dần.
Phó Hoài Lễ như nhận được, quay đầu lại.
Trời tối, không nhìn rõ anh, chỉ thấy dáng người gầy đi nhiều.
Tôi cố gượng cười, quay lưng định đi. Anh lấy tay tôi từ phía sau.
“Vì sao em vẫn xuất hiện trước tôi?”
Tôi cúi mắt nhìn bàn tay anh đang giữ lấy mình, khẽ nói:
“Có một giấc mơ, tôi sắp quên anh rồi.”
mắt anh u buồn, họng nghẹn lại, rồi đỏ hoe.
“Mọi chuyện không như em nghĩ. Anh giải thích.”
“Muộn rồi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ lắc đầu: “Thật sự quá muộn rồi.”
Tôi từng ngón gỡ tay anh ra, hít sâu:
“Tạm biệt.”
“Tết năm đó, lần nhập viện ấy… không phải là lần đầu anh bị xuất huyết dạ dày.”
Anh nói phía sau lưng tôi.
“ mồng Một, anh đã hôn mê sâu. Khi tỉnh dậy, điện thoại không biết rơi mất. Có người nhặt được, nói sẽ trả lại nếu anh chịu cô ta một cái.”
“Lúc tỉnh lại lần nữa… em đã nói chia tay.”
“Anh không hề biết chuyện gì xảy ra cả.”
Tôi lặng , đến khi anh im bặt mới khẽ:
“Nói xong chưa?”
Anh sững người.
“Tôi phải đi đón An An, sắp muộn rồi.”
16
Lại .
Ninh Thành lại chìm trong cơn lạnh.
Đêm ấy, dỗ An An ngủ xong, tôi việc đến gần một giờ sáng. Định khép cửa sổ thì thấy ngoài, trên chiếc ghế dài ngoài sân, có một người đang .
Toàn thân ướt sũng.
Sương mù dày đặc, đêm tối mịt mù.
Anh thẳng lưng, mắt xa xăm, không biết đang nghĩ gì. mờ che mọi thứ, chỉ riêng anh vẫn ngoan cố giữa đêm , không hề rời đi.
Có người mở cửa bước vào, choàng áo khoác lên vai tôi, tôi từ phía sau.
“ tỷ, lạnh rồi, ngủ thôi.”
Tôi nhìn dòng nước chảy trên khung kính, khẽ :
“ ngoài… bao nhiêu độ?”
“ độ C.”
Tôi khẽ đáp “ừ”, rồi nằm xuống giường:
“Cậu cũng ngủ sớm đi.”
Sáng hôm sau, tôi An An đến trường.
Phó Hoài Lễ vẫn trên chiếc ghế ấy. Quần áo ướt rồi lại khô, mái tóc rối tung.
An An bỗng dừng lại, cầm lấy bình nước trong tay tôi, chạy đến cho anh:
“Chú ơi, chú đây cả đêm rồi, chắc lạnh lắm. Đây là trà mẹ pha cho con để giữ ấm, chú uống một chút nhé.”
Con bé còn hồn nhiên chạm vào cằm anh, nói:
“Nếu chú không có chỗ , có thể đến nhà cháu. Phòng cháu to lắm, đủ chỗ cho người.”
Tôi đứng im, không xúc, nghĩ bụng phải dạy con bài an toàn.
Phó Hoài Lễ nhìn An An rất , rồi con bé vào lòng.
Lạ là An An không phản kháng.
“Chú, mẹ cháu bảo không được để người lạ bế cháu . cháu cho chú một lần thôi nhé. xong phải nhà đấy.”
Anh tựa cằm lên đầu con bé, nhắm mắt thật . Khóe môi vương một nụ cười nhẹ, dịu dàng đến đau lòng.
17
Từ hôm đó, anh không xuất hiện nữa.
An An cũng :
“Mẹ ơi, chú kỳ lạ đó rồi?”
Tôi lắc đầu:
“Mẹ cũng không biết.”
sau, mẹ tôi gọi đến:
“Con chưa, ông chủ thầu công trình năm đó — kẻ hại chết con — bị bắt rồi, biển thủ mấy trăm vạn. Còn tên trung gian thì chạy mất, cảnh sát đang truy lùng. Con đi nhớ cẩn thận.”
Tôi đang nấu cơm, trong lòng bỗng thấy bất an. Nói vội “Con biết rồi” rồi cúp máy.
Buổi tối, khi đang xem tin tức, bản tin khẩn đột ngột phát sóng.
Một người đàn ông trung niên mang dao vào trung tâm thương mại “M&G” tấn công ngẫu nhiên. người chết, nhiều người bị thương.
Máy quay lia qua hiện trường, trên nền đá hoa cương sáng bóng, một người nằm trong vũng máu. Áo khoác… giống hệt chiếc Phó Hoài Lễ từng mặc.
Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi vội gọi cho Gia Di, giọng run run:
“Hôm nay Phó Hoài Lễ có đến ‘M&G’ khảo sát không?”
18
Tôi được địa chỉ bệnh viện, vừa cúp máy thì chuông cửa vang lên. Tôi ngơ ngác bước ra sân.
Anh đứng ngoài cổng. Cánh tay quấn đầy băng trắng, treo trước ngực, trông vừa thảm hại vừa buồn cười.
Tôi bước đến, dừng lại vài bước. Anh mỉm cười, bước tới, ghì tôi vào ngực.
Khuôn tôi tựa vào lồng ngực anh, thấy tim anh đập loạn, thoang thoảng mùi máu.
Tôi giật mình đẩy ra, anh lại siết chặt hơn, không cho thoát.
“Anh đã tìm được tên trung gian kia giao cho cảnh sát rồi.”
“Báo thù cho cha em, anh được rồi.”
“Lần trước em anh bờ sông, có điều gì nói với em không…”
“Có. Lúc ấy nói nhiều lắm, lại chẳng thốt nổi một câu.”
“Giây phút cận kề cái chết, trong đầu anh chỉ có bốn chữ — gặp Ôn Du.”
“Là lỗi của anh, anh ích kỷ, ngạo mạn, uống rượu không nghĩ đến nhận của em, khi em khổ sở nhất lại không em.”
“Em không biết mấy qua anh sống thế nào . tên thầu kể bi kịch của nhà em, anh chỉ giết hắn ngay lập tức. Lại chỉ mong có cỗ máy thời gian… để quay lại, bảo vệ mẹ con em.”
Anh lau nước mắt nơi khóe mắt tôi, giọng khàn khàn:
“Anh không quan tâm cha An An là ai. Chúng ta… bắt đầu lại đi.”
Tôi khóc trong vòng tay anh thật , vẫn không gật đầu.
19
Giáng sinh đến rồi.
Tôi được mời quay lại Đại Z để mở một buổi diễn giảng, chia sẻ kinh nghiệm khởi nghiệp.
Người phụ trách của trường đi cùng tôi suốt cả buổi. Chúng tôi tản bộ trong khuôn viên, nhìn phía viện không xa, trong lòng bỗng dấy lên một giác lạ lẫm. Nơi ấy so với ký ức dường như đã khác đi rất nhiều.
Nhân viên thấy mắt tôi dừng lại, bèn mỉm cười giải thích:
“Sau khi cô Ôn tốt nghiệp, có một người bí ẩn đã quyên góp tám mươi triệu nhân danh cô, dùng để tu sửa lại viện. Trường chúng ta mỗi năm vẫn được cấp nhiều kinh phí, phần lớn đều dồn cho phòng thí nghiệm và nghiên cứu khoa . Những hạng mục cơ sở vật chất thế này thì lại chẳng có mấy tiền, sinh viên nào cũng kêu ca. Nói thật, khoản tiền này đến đúng là như cơn rào giữa hạn hán vậy.”
“Hiệu trưởng vốn định gửi ơn cô, người quyên góp ấy dường như đã đoán trước được, trong lá gửi kèm còn dặn rất rõ, tuyệt đối không được để cô biết.”
Tôi lòng như lặng đi.
mắt vẫn dừng lại nơi tòa viện kia, rất không rời.
viện mới tu sửa thật sự rất đẹp. Những hàng cột đá sáng màu, hành lang uốn lượn kết hợp cùng hồ và tòa nhà chính tạo nên không gian thoáng đãng thanh nhã. Ngoại thất bằng gạch đá kính hòa quyện tuyệt vời với khung cảnh xung quanh.
Sau buổi giảng, tôi từ chối lời đề nghị tiễn , một mình đến đạo quán trên núi Nam Mang.
Thắp nén hương, tôi cúi đầu bái lạy thật .
cạnh có vị đạo trưởng đang lắc ống thẻ, cười hiền hậu :
“Con có xin một quẻ không?”
Ống thẻ khẽ rung, tôi tùy tay rút ra một thẻ.
Trên đó viết:
【Cảnh đẹp đúng lúc này, trăm hoa đang chờ nở rộ.】
Ông mỉm cười nói:
“Mọi chuyện trên đời, không cần cưỡng cầu. Cứ thuận theo lòng mình, tùy duyên đi là được.”
Tôi tấm thẻ trong tay, tạ rồi quay người rời khỏi.
Trong sân, những tấm thẻ nguyện cầu treo trên cành cây thụ khẽ đung theo gió. Khi tôi bước lại gần, một tấm thẻ màu đỏ chợt quệt qua .
Tôi thuận tay lật lại xem.
【Mong Ôn Du từ đây đường đời thênh thang, nửa đời còn lại lòng chẳng vướng bận.】
Nét chữ mạnh mẽ, góc cạnh rõ ràng, đề năm năm trước, đúng vào tháng thứ sau khi tôi và anh chia tay.
Những ký ức bị chôn vùi như bị kéo ra từng mảnh, từng mảnh.
Tôi nhớ, khi đó khắp mạng xã hội đều tin: việc đầu tiên Phó Hoài Lễ sau khi quyền là đến núi Nam Mang dâng hương.
Khi ấy còn có tin đồn rằng, anh theo đuổi một nữ minh tinh nổi tiếng không thành, nên đến đây để cầu duyên, dập đầu khấn vái lần vì mối tình đó.
Tôi buông tấm thẻ, nhét tay vào túi áo khoác, chậm rãi bước ra khỏi đạo quán.
Đi được mấy bước, chân bỗng khựng lại.
Dưới gốc cây thụ trước cửa, một người đàn ông khoác áo măng-tô đen đứng thẳng tắp. Dáng anh cao gầy, lặng lẽ trầm tĩnh, như một cây bạch dương non mọc giữa gió đông.
Anh ngẩng đầu nhìn lên cây, không biết đang nghĩ gì, thật không nhúc nhích.
Một chiếc lá vàng rơi xuống, khẽ chạm vào anh. Anh giật mình, khẽ phủi đi.
Rồi anh quay đầu lại, mắt chạm vào tôi.
mắt ấy ấm áp, dịu dàng, như xuyên qua bao năm tháng đến.
“Ôn Du.”
Anh tay ra.
“Chúng ta… nhà thôi.”
(Hết).