Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Tôi ngồi thần người xem tivi cùng Giang Dục trong khách, đầu óc toàn là cảnh mình đ.â.m đến nát bét. Không kìm sự hãi, tôi muốn báo cảnh sát, muốn bỏ trốn. Tôi chỉ là yêu đương qua mạng thôi mà, sao lại chịu khổ như này?
nhưng khi quay sang nhìn Giang Dục, tôi lại không nỡ. Nếu tôi chạy , chẳng sẽ khiến anh lộ sao? khi còn hại c.h.ế.t anh .
Tôi lăn lộn trong khách đến tận mười một giờ, Giang Dục mới dẫn tôi vào ngủ.
Lòng bàn tay tôi vẫn khẽ run lên không kiểm soát , những chuyện thật sự trải qua rồi mới biết, thì tôi nhát gan đến .
“ , bộ phim rồi dọa à?”
Giang Dục nắm tay tôi.
“Hả? Ờ, đúng rồi, hu hu, lắm, sao lại xem mấy bộ phim như chứ?”
Giang Dục khẽ cười, tay dùng lực kéo tôi vào lòng anh.
“Đừng nghĩ đến phim , nghĩ sang chuyện khác ?”
Tôi ngồi phịch đùi anh, một tay ôm cổ anh. Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh sâu thẳm, như thể những vì sao đang lấp lánh.
Tôi lập tức đơ người, những hình ảnh đáng và tăm tối tan biến, thay vào là những bong bóng màu hồng.
Quả nhiên, đầu óc yêu đương rồi, vô phương cứu chữa.
“Nghĩ… nghĩ chuyện gì khác cơ chứ?”
Mặt tôi đỏ bừng, giọng lí nhí như muỗi kêu.
Giang Dục đưa tay ôm eo tôi.
“Nghĩ đến mấy phim nhỏ trong điện thoại của ấy.”
Tôi tức giận cấu một vào người Giang Dục.
“Câm miệng, không nhắc lại !”
Giang Dục cười né tránh, tôi liền lao vào đánh anh. người đánh đùa một hồi, cảm giác hãi thật sự cũng vơi nhiều.
chúng tôi nằm cạnh nhau trên , tôi buồn ngủ đến mức không mở nổi .
“Không chịu nổi rồi, Giang Dục, muốn ngủ.”
Tôi xoay người, quay lưng về Giang Dục nằm , nhắm lại.
“Ừ.”
Bên tai vang lên hơi thở nóng ấm, sau tôi cảm nhận một bàn tay vươn tới, ôm eo tôi, rồi trượt lên trên.
13
Tôi lập tức trợn tròn , toàn thân cứng đờ, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch.
Tay của Giang Dục vẫn tiếp tục trượt lên, dừng lại ở cổ tôi, nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh.
“Giang Dục, anh… anh đang làm gì vậy?”
“ nói xem?”
Giang Dục khẽ đáp, rồi lại ghé sát vào tai tôi.
“Ở tư này, nếu ai sợi dây chuyền thì anh thể phản ứng ngay lập tức.”
“Ngủ , .”
Thảo nào trước khi ngủ anh lại cố tình bắt tôi đeo dây chuyền. Tôi nằm nghiêng, tóc dài phủ kín vai, nếu không đến gần nhìn kỹ thì đúng là không thể phát hiện mặt dây chuyền trước n.g.ự.c trông như nào.
Nếu không cảm giác lạ sau truyền đến, tôi suýt đã tin thật rồi.
Chắc chắn là Giang Dục không ngủ . Tôi thì nhắm lại, ngọt ngào chìm vào giấc mộng.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, tôi nghe tiếng cửa ai mở , đầu óc chợt ngơ ngác trong khoảnh khắc.
Tôi không dám mở , tim đập thình thịch, gần như muốn nhảy lên đến cổ họng. Nhưng Giang Dục vẫn ở ngay sau lưng tôi, cánh tay anh đặt trên eo tôi, hơi ấm người anh liên tục truyền sang, xua tan nỗi hãi và bất an trong tôi.
Tôi hé một khe nhỏ, người bước đến cạnh , dừng lại trong chốc lát, rồi đưa tay định chạm đến cổ tôi.
Tôi lập tức căng người, ngay khoảnh khắc bàn tay chạm vào chăn, Giang Dục đã lập tức phản tay nắm cổ tay .
Giang Dục xoay cổ tay, kéo một , tôi cảm người kia hất bay qua người tôi, ngã bên kia . Giang Dục lập tức lao vào giằng co với .
Mãi đến lúc tôi mới kịp phản ứng lại mà hét lên, nhào tới bên ấn công tắc đèn.
Đèn trần sáng lên, bóng đen đang ẩn trong bóng tối lập tức lộ rõ dưới ánh đèn vàng cam.
Kẻ xâm nhập là một thanh niên mặc đồ đen đầu đến chân, nhìn là biết chẳng khác nào viết chữ “gián điệp” lên trán. người đánh nhau một hồi, Giang Dục nhanh chóng chiếm thượng phong, đè , vặn ngược tay sau, rồi tung một cùi chỏ thật vào sau đầu .
Lực đòn đến mức tôi dường như còn nghe cả tiếng gió xé.
Tôi thở phào một hơi, ngẩng đầu thì ngoài cửa lại người xông vào, lần này là lao thẳng về tôi.
14
Tôi c.h.ế.t khiếp, đầu óc trống rỗng, hét ném loạn mấy thứ trong tay ngoài, sau lăn bò nhào lên , lao về Giang Dục.
Giang Dục đã rảnh tay, nắm cổ tay tôi, kéo một , nhấc bổng tôi lên khỏi , che chắn tôi sau lưng anh.
Tôi nhắm ngồi thụp góc tường, mãi đến khi Giang Dục ngồi xổm trước mặt, vỗ nhẹ vào đầu tôi.
“ , không sao rồi.”
Tôi ôm chặt cổ Giang Dục, òa lên khóc nức nở, anh vỗ lưng an ủi tôi.
Vì quá hãi, tôi chẳng biết mình đã ngủ thiếp lúc nào.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tên áo đen kia đã biến mất, Giang Dục đang nấu bữa sáng trong bếp, khách và ngủ đều dọn sạch sẽ, mọi thứ xảy tối qua như thể chỉ là một giấc mộng.
Nhưng tôi biết không là mơ, vì suốt cả ngày sau tôi không rời Giang Dục nửa bước, bám theo anh như một móc khóa người thật.