Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Ngay lập , càng nhiều người kéo vào bài viết.

Bình luận gần như một chiều – chỉ trích, mỉa mai và phẫn nộ.

“Vì câu like mà bất chấp đạo đức, lừa người là vườn hoang để rồi giờ đòi đền bù? Không biết nhục à?”

, cô gây họa, mắc gì bắt người gánh hậu quả?”

“Đề nghị mọi người đồng loạt report, loại blogger lươn lẹo như này đáng bị xóa sổ khỏi nền tảng!”

Tôi nhớ trong giấc mơ , tôi cũng từng đăng bài cầu cứu sau vụ việc.

Nhưng kết quả chỉ nhận được vô số lời công kích.

Họ tôi không lắp rào chắn, là cố tình để “dụ người rồi kiện lấy tiền”.

Họ đó là chiêu “gài bẫy kiếm chác” của những người nghèo khổ vùng núi.

Tôi đã từng hứng chịu tất cả những lời đó.

Còn bây giờ, người đứng giữa cơn bão ấy… là chị họ tôi.

Chị ngồi thẫn thờ trước màn hình, trắng bệch như tờ giấy.

Số người theo dõi vốn đã suýt chạm mốc mười ngàn, chỉ trong một tiếng đồng hồ tụt thẳng vài ngàn người.

Hộp thư riêng ngập trong tin nhắn với những dòng như:

“Đồ lừa đảo.”

“Đã hủy theo dõi.”

“Loại rác rưởi giả tạo.”

Càng lúc chị càng run rẩy, mắt đỏ hoe, ngực phập phồng vì sốc.

Và đúng lúc đó — tôi ra tay.

13.

Tôi mở tài khoản phụ vừa đăng ký xong.

Sau đó từng đoạn video quay tại hiện trường lần lượt được tôi chỉnh sửa, sắp xếp và đăng tải theo thứ .

Clip đầu tiên là cảnh chị họ tôi liên tục khẳng định giữa đám đông rằng:

“Quýt này là quýt hoang! Không ai quản , cứ thoải mái!”

Clip thứ hai là cảnh cả nhóm người ùa vào như lũ, bẻ cành, giẫm trái cây, bắt gà — trong đó còn không ít người gia.

Clip thứ ba là đoạn một người từng lên tiếng nghi ngờ vườn có , nhưng bị người bạn kéo lại, xúi rằng “cứ đi, không ”.

Tôi đính kèm bài viết ngắn, trình bày lại toàn bộ việc một cách khách quan, logic và đầy sức nặng:

1. bài viết biết vườn có nhưng vẫn cố tình là vườn hoang, kích động mọi người gia – đây là hành vi gian đích.

2. Những người gia thì thấy vườn được cắt tỉa gọn gàng, ràng có người chăm sóc nhưng vẫn giả vờ không biết, tìm cách chiếm lợi – không thể chối cãi.

3. Đến khi xảy ra chuyện thì bên nào cũng đổ lỗi cho nhau, không ai chịu trách nhiệm – vậy ai sẽ đền cho những cây trái bị ?

Vốn dĩ việc này đã nổi trên các diễn đàn địa phương, nay tôi chỉ cần “đổ thêm dầu vào lửa”, độ hot lập bùng nổ.

Những cư dân yêu thích “drama” liền tràn vào bình luận, và lần này cả hai phe đều bị mắng te tua:

“Cái bà nhóm đúng là trá nhưng tụi mày cũng chẳng dạng vừa!”

“Vườn cắt tỉa gọn ghẽ thế mà còn bảo không ai quản? Gà thả vườn còn béo tròn như thế mà gọi là ‘gà hoang’? Mắt mù thật à?!”

ràng là biết sai mà vẫn hoại – cái này không chỉ là cắp, mà còn là hủy hoại tài sản của người có tổ chức!”

“Coi clip mà nghẹn họng, nhìn cái gã đàn ông bẻ cành quất như đánh giặc, còn người thì ôm gà chạy như vặt, thật không thể chấp nhận nổi!”

Dù lần này chị họ không còn đơn độc bị ném đá, nhưng thật cô vì câu like mà trá, lừa đảo, đã bị phơi bày không sót một chữ.

Gậy ông đập lưng ông – chưa câu được fan thì đã bị fan bóc phốt ngược.

Tài khoản thức xem như “toang” hoàn toàn.

Bác tôi thấy gái bị mắng chửi tan , tài khoản cũng sụp đổ, muốn lật bàn nhưng không làm gì được .

Cuối cùng, ông hằm hằm xách theo bản hợp đồng, đùng đùng kéo đến tôi đòi trả lại tiền!

14.

“Lão Nhị! Ra đây cho tôi!”

Bác tôi đứng ngoài cổng, gào ầm lên, đỏ như gấc:

“Hai người vừa bán xong vườn cho tôi thì lập xảy ra chuyện! Có các người biết trước có người sẽ vườn nên cố tình đẩy cái đống rác đó cho tôi không?”

“Tôi không cần biết! Tôi muốn hoàn tiền! Mau trả lại cho tôi ba mươi vạn!”

Chuyện vườn bị đã lan khắp cả làng, ba mẹ tôi cũng nghe từng chi tiết.

Ba tôi cau mày, giọng trầm xuống:

“Anh à, cái vườn đó là anh nằng nặc đòi mua, chúng tôi ép? Giờ xảy ra chuyện, lại quay sang đổ lỗi cho em?”

“Hơn , người tổ chức vụ đó gái anh, tôi có gia mà đòi chúng tôi chịu trách nhiệm?”

Bác tôi cãi chày cãi cối:

“Tôi mặc kệ! Mua đồ online còn được trả trong bảy , bây giờ mới có mấy , tôi có quyền trả lại!

Ba mươi vạn, một xu cũng không thiếu!

Không thì tôi đi làm ầm lên ở ủy ban, hoặc kiện ra tòa, cho mọi người biết các người chuyên gài bẫy người !”

Ba tôi cũng nổi giận, giọng rắn rỏi:

“Muốn kiện thì cứ kiện!”

“Vườn là anh mua, hợp đồng anh ký, chữ ký còn ở đó! Giờ bị , không đi đòi bọn ăn hoại, lại quay qua đổ lên đầu chúng tôi, anh còn mũi chuyện à?”

“Nếu anh còn chút lương tâm, thì đừng ở đây ăn vạ !”

Bị dồn đến đường cùng, bác tôi ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi khóc lóc om sòm:

“Trời ơi là trời! Số tôi khổ thế này! Bỏ ba mươi vạn ra mua một cái vườn bét!”

“Giờ tiền đền chẳng thấy , đòi lại cũng không ai trả!

Tôi sống như thế này còn ý nghĩa gì chứ!”

Lúc đó tôi rút điện thoại ra, với bác tôi: “Những người đã tìm ra rồi! Bác mau đi đòi bồi thường đi!”

“Ở ?!” bác lập bật dậy như có lửa.

Hóa ra có mấy cư dân tài khoản rộng rãi dựa vào video quay , soi ra những góc nghi vấn cùng thông tin xe cộ trong hôm đó, đã lần ra vài người nhiều nhất. Họ còn công khai cả nơi làm việc và địa chỉ của những người .

Bác tôi phẫn nộ, xông đi ngay.

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy bác là trên một bản tin pháp luật.

Bác vốn nuôi lợn, cũng quen việc mổ lợn. Trước khi đi đòi bồi thường, để bớt sợ, bác còn đem theo dao mổ lợn vẫn dùng thường . Vì đòi giá quá cao mà bên không chịu trả, hai bên cự cãi dẫn đến mâu thuẫn. Bác không kiềm chế được, đã vung dao đâm vào bụng một người trong nhóm đó.

“Ông lại ngu dại thế chứ! Giờ thì tiền đền không lấy lại được, lại còn dính án!” ba tôi giậm chân, vừa giận vừa xót.

Nhưng mọi thứ đã muộn. Bác đã bị tạm giữ hình vì tội cố ý gây thương tích.

Tôi im lặng tắt trang tin, lòng nặng trĩu cảm xúc lẫn lộn.

Bác bị tạm giam, không ai chăm sóc đàn lợn , cuối cùng đành tháo bán với giá rẻ cho người . Còn chị họ thì vì chuyện này trở thành trò cười của cả làng, bị mang tiếng khắp nơi, đến cả dịp Tết cũng không dám về quê.

Người anh họ lười biếng của tôi – vốn dĩ đã không ai muốn gả gái cho – giờ lại có thêm cái tiếng “ trai của tội phạm”, xem ra cả đời này cũng khó mà lấy được vợ.

Một gia đình đang yên đang lành, vì lòng bốc đồng, rốt cuộc cũng tan .

Còn những cư dân bị “bóc phốt”, dù phần lớn sau này đều đạt được thỏa thuận bồi thường với gia đình bác tôi, trả lại một phần tổn thất của vườn…

Nhưng cuộc sống của họ cũng thay đổi theo hướng không ai mong muốn.

Có người vì chuyện này mà không dám ngẩng đầu nơi công sở.

Có người bị gia đình trách móc, bị bạn bè xa lánh.

Cũng có người bị ám ảnh tâm lý, từ đó về sau không dám gia bất kỳ hoạt động miễn phí nào trên .

Trò hề mang tên “nhặt quả mùa thu”, cuối cùng không có người thắng.

Chị họ tôi đánh mất danh tiếng.

Bác tôi đánh mất do.

Đám cư dân đánh mất bình yên.

Còn gia đình tôi thì đánh mất khu vườn mà ba mẹ tôi đã bỏ ra cả tuổi xuân để gây dựng.

Nhưng… dù thì cuộc sống vẫn tiếp tục.

Ba tôi bây giờ đã bắt tay vào một hướng đi mới.

Ông vẫn yêu đất đai, vẫn muốn được làm nông, nên lần này ông chọn trồng hoa tươi.

Tôi tin rằng rồi đây, cuộc sống của gia đình tôi sẽ như những bông hoa ấy, mang theo hy vọng, hướng về phía trời,

và nở rộ vẻ đẹp thuộc về chúng tôi.

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương