Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
— Câu chuyện 2: Hải nữ —
Bãi đá ngầm Long nơi đã từng nhấn chìm mươi tám con tàu
vẫn
Tôi tên Trương Thuận năm nay 28 tuổi vẫn cưới vợ Tuyến hàng là con đường tắt đến Nam Dương chỉ cần một chuyến tiền kiếm cũng đủ trả lễ cưới cho nhà A Tú
Muốn giàu liều Người nghèo vốn quyền chọn lựa
ngày đầu lên tàu mọi vẫn yên
Khi thuyền tuyên bố đã vượt qua bãi đá Long mọi mới thở phào nhẹ nhõm Tôi cùng mấy thủy thủ lâu năm uống rượu mừng boong tàu hóng gió lúc đó mới sương mù bên ngoài dày đặc bất thường
Làn sương trắng như bao phủ bộ con tàu
Giữa làn sương đặc quánh chợt những bóng đen lờ mờ
Là bóng —bọn họ sát mép tàu thẳng tắp đồng loạt đầu về
Tôi nên nhưng khoảnh khắc đó như thể thôi miên một lực vô hình nào đó đang kéo về màn sương
Gió biển mạnh hơn Ngay lúc như nhấc bổng khỏi mặt đất—
Một lực mạnh kéo ngược
“Thằng nhóc ngốc lần đầu biển hả”
Tôi kéo ngã ngửa sàn đau đến mức tỉnh cả lúc đó mới nhận đã trèo lên mép tàu suýt nữa rơi xuống biển
Nhìn thì những bóng dày đặc đã biến mất dấu vết
“Đó là thủy quỷ May mà gặp ”
Người cứu tên là Đạo sĩ Doãn ngủ giường bên Ngày thường tếu táo từng đạo sĩ đói ăn nên mới chuyển nghề tàu
“Anh … mấy đó… là ma”
Tôi run bần bật như cái sàng
“Là những thủy thủ chết ở vùng biển họ thân xác thể chạm sống Cho nên chỉ thể dụ dỗ bước tới”
Tôi rùng : “ thuyền đã là đã vượt qua mà…”
“Hừ điều nguy hiểm bao là bãi đá Long”
Đạo sĩ nhỏ nhếch mi mắt đầy lười nhác:
“Mà là… hải nữ ở trong bãi đá”
9
Hải nữ Là gì
Chưa kịp thêm một tiếng hét thảm xé tan màn đêm tĩnh lặng
“Có chết Mau đến đây”
Người chết là một thủy thủ tên Lão Trương
Nạn trong khoang hành lang chật hẹp đọng đầy vũng máu Mặt ông nghiêng về một bên khuôn mặt xé toạc chỉ còn một mảng đỏ lòm lẫn máu thịt
Mùi tử khí hòa với mùi tanh của cá ươn khiến buồn nôn chịu nổi cúi sang một bên mà nôn thốc nôn tháo
Đạo sĩ Doãn bịt mũi hừ mũi châm chọc:
“Tởm thế mà cũng dám tàu Cậu chịu nổi đấy”
Phó tàu đến kiểm tra thi thể vẻ mặt nghiêm trọng thì thầm trao đổi với thuyền chính thức thông báo: nạn say rượu ngã chết
Lừa
Tôi rõ ràng— ông dấu vết cá rỉa
lý giải : “ cá thể lên tàu Dù nhảy lên thì cũng chỉ ở boong thôi tận khoang B2 lòng tàu”
Đạo sĩ Doãn thì thầm: “ hải nữ… đã lên tàu ”
“Hải nữ—là giao trong Sơn Hải Kinh cũng gọi là mỹ ngư là nước mắt của hải nữ con quý hiếm nhưng khi đã thành chúng kinh khủng hơn tưởng Không chỉ điều khiển thủy quỷ mà còn thể hóa thành hình trà trộn lên bờ”
“Cậu nghĩ xem tàu bao nhiêu ” Đạo sĩ Doãn đột nhiên
Tôi nghĩ ngợi đáp: “Tính cả thuyền và phó tàu là bốn mươi sáu một chết thì còn bốn mươi lăm”
Anh lắc đầu:
“Nếu bây gom hết mọi tàu đếm một lượt tuyệt đối sẽ bốn mươi lăm ”
Tôi lạnh sống lưng ý là gì
“Hải nữ đã lên tàu sẽ dễ dàng rời Ai mà biết… bên cạnh là thật ”
lúc đó đột ngột giơ cao chiếc đèn dầu trong hạ giọng một câu khiến chết điếng:
“Cậu nhận … gì đó ”
10
Tiểu đạo sĩ đầu trong đôi mắt lạnh lẽo lên nụ khiến lạnh sống lưng
Tôi đến mức chân mềm nhũn bỏ nhưng nhúc nhích Lúc mới “phì” một tiếng khẽ:
“Xem đến mức nào kìa gan nhỏ thật”
“ mà hải nữ trừ trường hợp đặc biệt cũng sẽ tùy tiện lên tàu Trừ khi… tàu gì đó thu hút chúng”
Tôi cảnh giác :
“Rốt cuộc là ai Nhìn chẳng giống tàu chút nào”
Doãn đạo sĩ giấu nữa xoa hì hì:
“Đoán đúng ông chủ công ty vận tải thuê đến trừ yêu hộ tống chuyến hàng lần ”
Trước khi tìm hải nữ Doãn đạo sĩ cho một lá bùa:
“Đây là sư phụ chỉ hai tấm mỗi một tấm thể bảo vệ bình an”
Tôi do dự:
“ … đưa ”
Tiểu đạo sĩ nhún vai:
“Chắc hôm chắn mặt khi phó tàu định đánh nhỉ Thôi cầm lấy cả phòng chỉ hai thằng đàn ông độc thân giúp thì giúp ai”
Cậu còn dặn dò kỹ:
“Hải nữ tuy thể bắt chước hình dạng và giọng con nhưng bọn chúng bóng Phải chú ý phân biệt”
Đường về phòng bỗng xa vời vợi Gió biển bên ngoài rít lên gào thét như thú hoang gì đó ngoài nhận thức của đang lặng lẽ áp sát
“Trương Thuận muộn còn lảng vảng ngoài gì Mau đây cho ”
Đằng vang lên giọng phó tàu
Tôi rùng một cái Phó tàu vốn nổi tiếng nóng nảy thô bạo cứ gặp là chửi bới đánh đập thực sự ông trong thâm tâm
Tôi —liền phó tàu thân ướt đẫm hơn nữa nép trong một góc khuất sáng
Tim hẫng một nhịp Tôi chợt nhớ lời Doãn đạo sĩ từng :
“Hải nữ ánh sáng Nếu cứ mãi trong bóng tối chuyện với … đừng tới ”
Tôi nghiến răng đầu bỏ
“Mày… tính hả”
Giọng oán hờn rít sát bên tai
Soẹt——
Tâm trí trống rỗng chỉ còn biết liều mạng thục mạng về
Tiếng bước chân lưng ngày càng sát hai bên hành lang khoang gì đó đập “rầm rầm” như thể… đuôi cá đang quật lên
Một ướt sũng túm lấy nhưng chạm như bỏng vội buông
Lá bùa đã huy tác dụng
“Nhanh phòng Khóa ”
Tôi đầu Doãn đạo sĩ đã về lúc nào đang ném một lá bùa về Một tiếng thét kinh hoàng phi loại vang lên mạnh đến mức cả trần tàu cũng rung chuyển
Lúc mới rõ mặt đối phương
Ngũ quan giả dạng vặn vẹo vỡ vụn miệng của “phó tàu” rách toạc đến tận mang tai bên trong là vô số chiếc răng cưa sắc nhọn
Cặp mắt trắng dã trừng trừng man dại
“Mau Mau khóa ”
Chúng cùng ép chặt cánh hải nữ gào thét giận dữ ngoài hành lang nhưng chỉ dám quanh quẩn dám chạm tấm bùa dán bên
Tôi ngã đất run rẩy ngừng cả mềm nhũn
Doãn đạo sĩ cũng như kiệt sức
“Trương Thuận biết con tàu đang chở gì ”
11
“Không … là trà gốm sứ gì đó ”
Doãn đạo sĩ lắc đầu:
“Ban đầu cũng tưởng cả chỉ là bình phong Họ đang buôn lậu
Lúc xuống hầm tàu họ giấu một cỗ quan tài sơn đỏ chót đầu Phật áo thêu chỉ và một đống thỏi
Nghe ở Nam Dương khai quật một ngôi mộ thời Đường họ thông đồng với bọn đào mộ tuồn nước ngoài bán kiếm lời”
“Đồ đào mộ lên mang âm khí cực nặng sẽ dụ hải nữ tìm đến
Muốn sống chỉ cách ném hết xuống biển Nếu những còn đều sẽ trở thành món ăn trong mâm của hải nữ”
Tôi : thuyền gì chịu vứt Nói cũng chẳng ai tin ngược khi còn bịt miệng
“Tôi biết chỗ thuyền cứu sinh đó còn đồ hộp nhập Mỹ… đủ về bờ”
Tôi dè dặt đề xuất:
“ chỉ liệu chống nổi đám quái đó ”
Ánh mắt Doãn đạo sĩ lộ chút do dự đó im lặng:
“Nói thì … nhưng mà…”
Sương mù bên ngoài càng dày đặc
Lác đác mặt biển bắt đầu nổi lên từng bong bóng lớn khiến da đầu căng chặt như sắp nổ
giữa xoáy nước từng bóng đen trồi lên — hải nữ đã lên tàu
“Á—”
“Cứu với Có ai —”
Khoang tàu lập tức rối loạn tiếng hét thất thanh tiếng lộn vang lên dứt
Dù đóng kín cũng thể ngửi mùi tanh nồng của máu
Chúng rón rén mở ngoài suốt dọc hành lang là thi thể la liệt ít nhất cả chục đầy dấu răng găm chằng chịt
Phó tàu – kẻ thường ngày bắt nạt – vẫn còn thoi thóp đưa yếu ớt về :
“Thuận… Thuận cứu … cứu với…”
Tôi vốn từng huấn luyện lên tàu thì say sóng liên tục chính ông sai trói cột suốt một ngày một đêm chết mới thả
Sợi dây chuyền treo ông là kỷ mẹ khi mất cũng ông giật lấy
“Cứu … Tôi sẽ cho cả… cả”
Giữa cơn hãi trong lòng dâng lên một cảm giác khoái trá tên
Đám khốn nạn coi gì cuối cùng cũng ngày hôm nay
Tôi khuôn mặt béo nhẫy chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào nâng chân lên đạp thẳng ông
Về Doãn đạo sĩ còn ai sống
Tôi tiếc nuối lắc đầu:
“Không còn ai cả”
“Không ai sống sót Đáng tiếc thật”
12
“Còn tiếng nữa mới tới sáng Với tốc độ tại cả chúng sẽ chết sạch”
“Thuyền cứu sinh quá nhỏ đủ chỗ cho cả
Chỉ còn cách thôi”
“Bỏ mặc khác tự trốn … ”
Khuôn mặt Doãn đạo sĩ tái nhợt còn chút máu chỉ còn sự cứng cỏi nơi ánh mắt:
“Tôi một kế hoạch cần phối hợp”
Cậu ngẩng đầu chỉ lên cột :
“Ngày xưa chiêu gọi hồn bằng cờ hồn chúng thể dùng tàu ngụy trang thành âm thuyền
Hải nữ nhận biết con qua dương khí Chỉ cần che khí đó chúng sẽ nữa”
Tôi leo cột giỏi Doãn đạo sĩ trao cho bộ số bùa còn và ít chu sa
“Cậu trèo lên cánh dán tám lá bùa tám hướng
Từng li từng tí đều sai nếu thất bại cả sẽ chết Vĩnh viễn trôi dạt ở nơi giao giữa âm và dương bao siêu sinh”
Những sống sót đang cầm đinh chiến đấu với hải nữ gió biển gào rít càng leo cao cột rung lắc dữ dội hơn
Tôi rõ bên truyền đến âm thanh răng rắc đáng —
Xương gãy thịt nát bắn tung tóe
“Trương Thuận nhanh lên Nhanh”
Doãn đạo sĩ hét lên
Tôi rút bùa nhưng ngay lúc mấu chốt nhất một ý nghĩ trỗi dậy trong đầu :
Thực … cần cứu bọn họ gì
Tôi bùa hộ thân Tôi biết chỗ thuyền cứu sinh
Tôi nhất định thể sống sót về
Còn bọn họ là ai
Người lạ vớ vẩn quen ngày ngày thường thì quát tháo bắt nạt thậm chí tiền công còn trừ hết
Bây quyền sinh sát trong
Nếu bọn họ biến mất… lô hàng tàu sẽ thuộc về ai
Toàn thân tê dại tim đập dồn dập như trống trận
lần —
Mà là… hưng phấn đến tê
Tôi biết lần đầu tiên trong đời vận mệnh đang đưa cho một nhánh ô liu
13
“Trương Thuận từng niềm tin cũng hạn sử dụng giống như một món hàng lẽ… chính là lúc đây hiểu rõ điều đó nhất đúng ”
Câu chuyện đến đây trán Trương Thuận túa mồ hôi lạnh đang siết cũng buông lỏng kiểm soát
“Sao cô… cô biết… Không thể ai biết chuyện đó—”
Tôi bật trầm thấp trong mắt phản chiếu khuôn mặt đầy đốm đồi mồi của lão già
Tôi khẽ như thì thầm:
“Tôi còn biết… cố tình bôi máu của lên bùa đợi đến khi Doãn đạo sĩ thì đã muộn
Ngay lúc rút kim câu cá giấu trong túi quần đâm thẳng mắt ”
Tôi đổi giọng mô phỏng ngữ khí khi đó của Trương Thuận:
“Đừng trách Tôi chỉ sống sống cho con ”
“Tôi đã rủ cùng là chịu Cậu tự thánh gì”
“ cứu bọn họ Bọn họ đáng cả là do tự chuốc lấy Đừng trách ”