Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn khẽ run lên, nhìn ta bằng ánh mắt khó tin.
Ta nghiêng , nhìn hắn.
“ là vị hoàng đế anh minh thần võ nhất thế gian.”
“Trước đây ta nghe bọn hạ trong phủ nói, mấy năm nay phố đã bớt đi rất nhiều ăn xin.”
Ta nghĩ, nhất định đều là nhờ công của .”
14
Cuối ta nhận được chữ “Ách” trong “Tề Ách”.
Lúc nữ phu tử dạy ta, không giảng quá nhiều.
Có lẽ là vì biết đó là húy của Tề Ách, không dám nói kỹ.
Thế ta lại vô thích chữ ấy.
Viết đầy một trang của Tề Ách.
Khi ta đang ngắm nhìn kiệt tác của một cách đắc ý, Tề Ách bước .
Mùi trầm hương thoang thoảng hắn, lần này còn pha lẫn một chút hương ngọt ngào.
“ xem nè.”
Ta đắc ý chìa hắn xem, “Đây là chữ ta viết đẹp nhất.”
Vài ngày trước hắn còn nói chữ ta viết giống kiến bò qua, hôm nay nhất định sẽ ta kinh ngạc.
Quả nhiên, mắt hắn sáng lên, rồi khẽ cười:
“Trong thiên hạ, dám gọi thẳng trẫm, lại còn viết đầy cả một , e là chỉ có nàng.”
Ta thuận thế ngồi lên đùi hắn, trải lên bàn.
“Thì chữ ‘Ách’ của là chữ này à, ta đã nói là hay mà, ta rất thích.”
liếc mắt nhìn chữ kia: “Vì dễ viết?”
Vài nét đơn giản, đúng là dễ hơn nhiều so với mấy chữ “Ác”, “Nga”, hay “Ngạc”…
Ta hơi chột dạ, bèn vẻ nghiêm túc: “Không đâu.”
Hắn không vạch trần ta, ngược lại còn cầm bút viết chen giữa những khoảng trống mấy chữ “Thẩm Lam”.
Một lập tức được lấp kín.
Ta vô hài lòng, thậm chí còn muốn tìm chỗ treo lên.
“Hoàng thượng, Thẩm đại đến rồi.”
Lý công công từ bước , nhìn thấy ta dịu nét mặt: “Thẩm phu tới.”
Đây là lần tiên sau khi ta nhập , mẫu thân đến thăm ta.
Tề Ách đến ngự thư phòng gặp phụ thân ta, còn mẫu thân thì được dẫn Cảnh Hòa .
“Lan Lan.”
Vừa gặp ta, mắt mẫu thân đã đỏ hoe, kéo ta lại nhìn trái nhìn : “Trong có ức h.i.ế.p không?”
Ta gật .
Mắt mẫu thân càng đỏ hơn: “Có hoàng thượng…”
“Chính là ấy!”
Ta kéo mẫu thân ngồi xuống, tức tối nói, “ ấy bảo tạm thời không thể chỉ có một phi tử, còn nói không giống cha. Mẫu thân, nói giúp !”
Mẫu thân tay khẽ run lên, ánh mắt lo lắng lập tức vơi đi quá nửa.
“Hơn nữa, ấy toàn đến muộn để thị tẩm, có khi ngủ rồi ấy mới tới.”
“Rồi cả chuyện, bây giờ ấy không còn đắng nữa, mỗi lần uống thuốc đều rất đắng, còn lừa nói là không đắng.”
[ – .]
Hồng Trần Vô Định
“……”
Ta thao thao bất tuyệt kể hết mọi tội trạng của hắn.
Mẫu thân càng nghe càng cảm thấy kỳ quặc, cuối lại đánh giá ta một lượt, rồi nhàn nhạt nói:
“Bảo sao mập lên một vòng.”
Ta đâu có mập lắm đâu!
Bánh ngọt và điểm tâm mỗi ngày, ta còn chia một nửa Tề Ách mà!
Mẫu thân chẳng những không thương ta, trước khi đi còn dặn ta:
“ đối xử tốt với hoàng thượng một chút.”
Ta có cảm giác, mẫu thân hình còn thương Tề Ách hơn cả ta.
Lúc ta đem chuyện này kể lại Tề Ách nghe, Tề Ách cười rất lâu.
Cuối , hắn ôm lấy ta, nhẹ giọng nói:
“Lan Lan, ta không đợi được nữa rồi, vở kịch sắp bắt rồi.”
15
Tề Ách lâm bệnh.
y nói, giống tâm bệnh phát tác, lại giống trúng độc.
Mấy ngày ta ở bên giường canh chừng, khóc đến cạn cả nước mắt.
y vẫn chưa nghĩ phương thuốc cứu mạng.
sốt ruột hơn cả ta là Lý Tinh Chỉ.
Nàng ta không chỉ từ dân gian tìm mời đại phu, thậm chí còn rước cả đạo sĩ về pháp sự.
thử qua mọi phương cách, Tề Ách vẫn chưa tỉnh lại.
Còn nàng ta, vì tin thuật trù yểm, chỉ một lời của hậu tống lãnh .
Đêm hôm ấy, tất cả y đều lui .
Tất cả canh giữ điện, trong điện chỉ còn ta và Tề Ách.
Gió bên thổi rít từng hồi.
hậu chậm rãi bước .
Bà ta vẫn mang dáng vẻ từ bi, dịu dàng thường ngày.
Năm tháng hằn in gương mặt kiều diễm ấy vài phần hiền hòa.
“Cuối thìngày này đến.”
Bà ta đứng dưới ánh nến, giọng nói khàn khàn hệt ngọn nến đang sắp tắt.
Ta quay nhìn: “Là thuốc bà đưa có độc không?”
“Tất cả mọi đều nói ngươi ngốc, tâm trí chưa khai mở.”
Bà ta tiến thêm vài bước, ánh mắt trầm trầm nhìn ta, “ không ngờ chỉ có một tấm lòng thuần khiết của ngươi mới khiến buông phòng .”
“Ngươi thực sự rằng, không uống thuốc thì sẽ bình an vô sự sao?”
Bà ta cười lên, nét dịu dàng mặt rạn nứt, lộ vài phần độc ác.
“Ngươi khiến sinh lòng tham luyến. Có ngươi bên cạnh, càng muốn sống. Chỉ cần có dục vọng, ắt sẽ lộ sơ hở.”
Ta ngồi bệt dưới đất: “Tại sao bà lại vậy với ấy? ấy là bà mà!”
“Không !”
Bà ta gào lên, “ là điềm xui, là nỗi nhục, là sự trừng phạt mà ông trời giáng xuống ta!”
Ta tưởng nước mắt đã cạn, sống mũi lại lần nữa cay cay, vội vàng đưa tay bịt tai đang nằm giường.