Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tay tôi đang múc cháo khựng lại, hơi áy náy nói với anh ta: “Tối nay chị Ngô hẹn em bàn công việc, không đi được .”
“Không sao, công việc của em quan trọng hơn.”
Chu Thừa Dương ân cần nói: “Đúng , thuốc hôm nay đừng quên uống nhé.”
Tôi đáp: “Vâng.”
Mang theo bình giữ nhiệt đựng đầy thuốc bắc khỏi nhà, tôi tiện tay đặt bình giữ nhiệt lên xe, đặt lịch khám phụ khoa ở bệnh viện.
Sau một loạt các quy trình tra, xác nhận tôi không bị lây nhiễm bệnh tật gì.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Một bản báo cáo tra khác thấy, tôi hoàn toàn có khả năng mang thai.
Tôi Chu Thừa Dương kết sáu năm, ba năm đầu áp dụng biện pháp tránh thai nên không có con, đến năm thứ tư công việc của tôi ổn định, vị trí cũng được thăng tiến, tôi dự định có con.
Nhưng mãi mà không thụ thai được.
Năm thứ năm đi tra, cả tôi Chu Thừa Dương đều không có vấn đề gì, nhưng vẫn không có con.
Để có một đứa con, tôi Chu Thừa Dương bắt đầu uống thuốc bắc.
Đến hôm nay, tôi không thể không nghi ngờ sự , rốt cuộc là vì sao không có con, Chu Thừa Dương nhất định phải đi tra sức khỏe lại một lần nữa.
4
“Em sự quyết định đi tu nghiệp nước ngoài sao? Lần trước không phải còn nói muốn ở bên gia đình à.” Chị Ngô, cấp trên của tôi, hỏi.
Tôi khẽ nhếch mép cười: “Đột nghĩ thông suốt , chỉ có những thứ nắm chắc tay mình mới là , tình … tình sẽ khiến ta thất vọng…”
Có lẽ thấy nụ cười của tôi có chút cay đắng, chị Ngô, cũng từng trải qua bất hạnh nhân, không hỏi nhiều: “Em tự là được , gian đi nước ngoài là ngày ba tháng sau, em về chuẩn bị tốt đi.”
“Đương , nếu cuối em thay đổi ý định, nhớ nói trước với chị một tiếng.”
“Tranh thủ gian này giải quyết ổn thỏa chuyện gia đình, công việc cần bàn giao thì bàn giao hết đi.”
“Còn nữa.” Chị Ngô nhấp một ngụm cà phê, khẽ thở dài, nhìn vào mắt tôi chân thành nói: “Chỉ là một gã đàn ông thôi, đừng để bản thân mình quá thảm hại, anh ta đối xử tệ bạc với em thì em cũng đừng khách sáo với anh ta.”
“Vâng.”
nhận được lời khuyên chân thành của chị Ngô, hốc mắt tôi nóng lên.
ba năm, kết sáu năm.
Cuộc nhân tưởng chừng như viên mãn hạnh phúc của tôi lại là một trò lừa bịp.
Bây giờ muốn rút lui, đối với tôi chắc chắn là một quá trình đau đớn như lóc da lóc thịt.
Nhưng liệu tôi có sự nhẫn tâm được không?
chị Ngô ăn cơm xong, bước khỏi nhà hàng, tôi nhận được điện thoại của Chu Thừa Dương.
Đầu dây bên kia, Chu Thừa Dương lo lắng hỏi: “Alo vợ à, mẹ đột ngất xỉu , anh bây giờ không đi được, em có thể đến bệnh viện ngay được không?”
“Được, em qua ngay, anh đừng lo.”
Nhà hàng cách bệnh viện chỉ mươi phút đi xe, tôi lái xe đến, tìm đến bệnh theo số mà Chu Thừa Dương gửi.
Mẹ bị viêm loét dạ dày, cộng thêm tiết mưa dầm dề ngày liền, chứng hậu sản sau sinh năm xưa tái phát, đau đến không xuống giường được.
Sau bác sĩ tra, đề nghị nhập viện vài ngày.
Đợi Chu Thừa Dương đến bệnh viện, vội vàng nhìn mẹ một cái, lại bị trường gọi điện về họp.
Đúng tôi vừa đi công tác về, có ngày nghỉ phép nên ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ .
Ban ngày đưa bà đi làm các xét nghiệm, khuyên giải tâm trạng áy náy của bà vì phải nhập viện tốn kém.
Đến tối, tôi nằm trên giường bệnh phụ.
Ngoài trời, mưa rơi tí tách không ngớt, những giọt mưa nhẹ nặng rơi trên những chiếc lá to gần cửa sổ bệnh, tạo âm thanh.
Tôi đột nhớ lại những kỷ niệm đương với Chu Thừa Dương.
đại , tôi ở trường cạnh , phía sau trường có một con phố ẩm thực.
Một lần, tôi bạn đi mua cơm tối, gặp phải gã đàn ông say xỉn chặn đường, giở trò sàm sỡ.
Có một gã béo còn nắm chặt tay tôi, lôi mạnh vào ngõ.
Tôi vùng vẫy vô ích, còn bị tát cái.
Ngay tôi gần như tuyệt vọng, Chu Thừa Dương xuất hiện.
Anh ấy bị đánh một trận, bạn chạy đi gọi cảnh sát, gã đàn ông kia sợ hãi bỏ chạy.
Để ơn anh ấy, gian anh ấy dưỡng thương, tôi mang canh đến lần, qua lại vài lần tôi quen , .
Tôi chuyên ngành tài chính, anh ấy sư phạm.
Từ đến kết , tôi luôn thấy Chu Thừa Dương là một đàn ông rất tốt, chưa bao giờ nặng lời với tôi, sau đi làm cũng ủng hộ tôi đi công tác khắp nơi.
Tôi thấy, Chu Thừa Dương, rất tốt, rất tốt.
Ngay cả tôi không có con, bị ta sau lưng chỉ trỏ, anh ấy cũng chưa từng nói tôi một câu nào không phải.
Vốn dĩ, chị Ngô đã hứa với tôi nếu không đi công tác nữa, sẽ điều chuyển vị trí tôi, sau này sẽ không phải đi công tác khắp nơi, có nhiều gian hơn để vun vén tổ ấm nhỏ của tôi.
Nhưng trớ trêu thay, Chu Thừa Dương lại ngoại tình.
5
Sau bốn ngày nằm viện, sức khỏe mẹ đã khá hơn, Chu Thừa Dương lần thứ xuất hiện ở bệnh viện để đón tôi xuất viện.
Về đến nhà, Chu Thừa Dương ôm tôi ngồi bên mép giường: “Xin lỗi vợ nhé, em vừa phải đi làm vừa phải ngày ngày chạy đến bệnh viện chăm sóc mẹ.”
“Đợi trường thi cuối kỳ xong, anh đưa em đi chơi bù đắp được không?”
Quay lưng lại với Chu Thừa Dương, mặt tôi không chút biểu nhưng lòng rối bời, cố gắng an ủi: “Sao lại thế được, mẹ là mẹ của em, đây là việc em nên làm.”
“Hơn nữa, mẹ ốm anh cũng lo lắng, anh không qua được thì em làm con dâu đương phải thay anh làm tròn đạo hiếu.”
“Vợ ơi, em tốt.” Chu Thừa Dương vùi đầu vào cổ tôi.
Tôi nổi da gà khắp , vị đắng chát ngọt ngào dâng lên lòng.
Không phải phản ứng thế nào.
May mà không lâu sau, Chu Thừa Dương buông tôi , cầm lấy hộp trang sức đặt trên đầu giường.
Mở là một sợi dây vàng hình cỏ bốn lá được chế tác tinh xảo, Chu Thừa Dương như muốn khoe công lao nói: “Anh đặc biệt đặt làm em một sợi dây , xem này, trên cỏ bốn lá có khắc chữ viết tắt tên anh em.”
Trước đi công tác, xem một đoạn video ngắn, tôi có buột miệng nói dây vàng đẹp, cũng muốn có một sợi.
Không ngờ đi công tác về Chu Thừa Dương liền tặng tôi một sợi dây vàng.
Xem kìa, Chu Thừa Dương tốt với tôi bao.
Tốt đến mức tôi không phải làm sao.
Nhưng bây giờ tất cả đều trở nên nực cười.
Sợi dây vàng này là gì chứ?