Mấy dự tiệc chạm Lang Nghiễm đến đón Duyên.
Đám mệnh phụ không tránh được lời lẽ chua ngoa:
“ phu nhân thật có phúc khí, phu quân có bản lĩnh si tình. Xem kìa, đến quan phục chưa kịp thay đã vội vàng đến đón rồi.”
Duyên chắc là thẹn thùng đến mức không nghe những lời cay nghiệt ấy, đỏ bừng khom người cáo từ, bước nhanh đến dưới tán ô của Lang Nghiễm, ngẩng đầu với chàng, ánh mắt cong cong.
đổ xuống bất chợt.
Mấy vị mệnh phụ gọi người ô không kịp, chen chúc trong đình nhỏ bị dính , nha hoàn chỉ có thể dùng khăn thêu che tạm, khiến họ nhìn Duyên rồi thì thầm bất mãn:
“ giả vờ cái gì nữa chứ, đến thế kia, đúng là gái quê không biết giữ lễ.”
Ta không định xen vào.
Phụ thân dặn hôm nay vương phủ có quý khách, bảo ta về sớm.
không , xe ngựa đậu ở bên kia hồ, ta bảo chủ tiệc không cần vội ô, vài bước chân là đến nơi rồi.
“Thế sao được, nếu quận chúa nhiễm lạnh thì sao cho phải?”
“Người đâu, ô mau!”
Ta cứ thế bước vào màn .
Trước kia theo phụ thân ở Thương Châu, cưỡi ngựa săn bắn, dầm dãi nắng bao nhiêu , chỉ là từ trở về kinh, ai ai nâng niu ta như thể là tiểu thư yếu đuối được nuông chiều.
chưa được mấy bước, nha hoàn và nữ quyến vây quanh che ô sững người.
Ta bị vướng chân, chau mày nhìn về phía họ.
Trong màn lất phất tháng Tư, liễu rủ lay động, Lang Nghiễm với gương trầy xước sau cú ngã, có phần nhếch nhác, cầm ô nhanh chóng tới.
Nhìn có vẻ như muốn đưa ô cho ta.
Ngón tay thon dài, rõ đốt, đưa chiếc ô tới gần:
“Quận…”
Không ngờ có người khác chen ngang.
“A Tồn!”
chiếc ô hơn từ phía sau che đầu ta.
Người tới có gương phóng khoáng bất kham, thân hình cao , cứ thế kéo ta khỏi đám đông đầy hương phấn.
Nam nhân ấy cợt, ôm ta vào .
Ta ngẩng đầu, nhìn người vốn bị hạ lệnh giam ở biên cương hai mươi năm, không kìm được kinh ngạc bật thốt:
“Quan ca ca?!”
6
Ngô Quan hơi nhướng mày dài, che hơn nửa chiếc ô về phía đầu ta, hề để tâm chuyện mình tự ý hồi kinh bị bao nhiêu người thấy sẽ gây rắc rối thế nào.
quay sang với Lang Nghiễm:
“Đa tạ đại nhân có tốt, A Tồn nhà ta đã có người đón rồi, xin nhường đường chút.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
nắm tay ta, thản nhiên sát qua người Lang Nghiễm.
Vai Lang Nghiễm khẽ run , những sợi tóc rủ xuống đã ướt sũng, khóe môi mấp máy, cuối cùng lời nào.
Nhịn đến đã ngồi vào xe ngựa, ta mới dùng sức đẩy mạnh Ngô Quan cái:
“ trở về gì?!”
Ngô Quan mặc kệ ta đánh, lười nhác tựa vào cửa sổ, hàng mi khẽ rủ, đứng đắn:
“Nghe cách xa ngàn dặm, quận chúa có ý định tái giá, tại hạ vui mừng đến phát điên, quản gian khổ ngày đêm chạy về, chỉ mong quận chúa rủ thương xót mà thu nhận ta vào cửa.”
Ta cau mày.
“Đừng giở trò dẻo miệng nữa.”
Ngô Quan và ta từng là thanh mai trúc mã ở Thương Châu, tuy không có quan hệ m.á.u mủ tình nghĩa hơn ruột thịt.
cùng nhau, ầm ĩ đùa giỡn từ nhỏ, chuyện nhà thế nào ta hiểu rõ lắm.
“ vậy là kháng chỉ!”
Ta hạ giọng, nghiêng người tới gần:
“Năm xưa tự ý hồi kinh, bỏ phòng tuyến không nghe lệnh, quên hậu quả thế nào rồi sao?”
Năm đó, Ngô gia được phong vương, quân công quá , khiến hạ sinh e dè, âm thầm ép lão Ký Bắc vương lui về sớm, giao quân đội cho thế tử Ngô Quan cánh chưa cứng.
Lão vương gia ở kinh thành, ngoài là an dưỡng tuổi già, thực chất con tin, ràng buộc Ngô Quan ở biên giới.
Ngô Quan trẻ người non dạ, không chịu nổi sự khống chế của giám quân triều đình, bị kiềm hãm khắp nơi, đến cả tang lễ của mẫu thân không được về dự.
tức giận treo mũ sắt tường thành, mình tự ý trở về kinh thành.
vẫn không kịp nhìn mẫu thân cuối.
vì kháng chỉ mà bị các đại thần dâng tấu buộc tội thê thảm, nếu không nhờ lão vương gia bảo vệ, giữ được chút công lao, có lẽ quân đội Ký Bắc sớm đã rơi vào tay kẻ khác.
Và Ngô Quan bị hạ hạ lệnh giam chân hai mươi năm ở biên cương, lập mốc ranh giới, không được bước nửa bước.
Ta nhìn sắc trời bên ngoài, kéo áo :
“Giờ mau , người thấy , ta sẽ xử , để họ giữ kín miệng.”
Ngô Quan khác gì người hề liên quan, chỉ nhìn ta, mỉm :
“Quan tâm thế kia, xem , ta rồi mà, trong nàng có ta.”
Đến lúc này rồi!
Ta giận trừng mắt nhìn .
Thấy ta thật sự tức giận, Ngô Quan mới tỏ vẻ nhận sai, bảo rằng chuyện hồi kinh đã sớm tấu trình hạ.
Ta sững sờ:
“ hạ đồng ý rồi?”