Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi một mình, chắt chiu từng đồng, tích lũy được 5 triệu tệ. Nhưng khi bố mẹ hỏi tới số tiền , tôi lạnh nhạt đáp: chỉ còn 50 nghìn.
Bố mẹ bảo: “Anh trai con sắp mà chưa được tiền, con phải giúp một tay.”
“Mẹ hỏi thật, Huyên, con dụm được bao nhiêu rồi?”
Giọng mẹ từ dây kia, tra hỏi, mang chút ép buộc.
Tôi liếc nhìn con số nhảy múa trên ứng dụng ngân hàng: 5.243.657,89 tệ.
Im lặng vài giây, tôi nhả một câu:
“Mẹ ơi, chắc còn năm vạn tí thôi ạ.”
“Chỉ năm vạn?”
Mẹ tôi hoài nghi, giọng dằn lại: “Con làm việc chục năm trời rồi đấy.”
Ba hôm sau, chuông cửa nhà tôi vang lên.
Bố mẹ đứng ngoài, mặt mày căng thẳng, chẳng thèm vòng vo:
“Anh con sắp lấy vợ, cần nhà. nhà vét sạch tiền rồi, còn thiếu nhiều. Con phải góp.”
—-
Tôi là Lâm Huyên, 32 tuổi, hiện là quản lý tài cấp cao của một công ty nước ngoài ở Hải.
Mười năm trước, tốt nghiệp đại học xong, tôi chọn ở lại Hải làm việc. Rất hiếm khi tôi trở quê nhà – Thiệu Hưng.
Bố mẹ và anh trai – Lâm Dã – ở quê.
Anh tôi 4 tuổi, làm hành ở bệnh viện huyện, lúc nào cũng được ca tụng là niềm tự hào của gia đình.
Từ bé, tôi phải đóng vai cô em ngoan ngoãn, còn anh ta thì sướng ông trời con – con trai một, “ tiền đồ”, “nối dõi”, “xứng đáng được tư”…
Cuộc gọi lần này bất ngờ, nhưng chẳng ngoài dự đoán.
Hai tháng trước, anh tôi báo sắp lấy vợ.
Nhà gái điều kiện cũng ổn, nhưng thẳng thắn điều kiện – phải nhà, thanh toán một lần.
Dù giá nhà ở quê không cao bằng phố lớn, nhưng một căn tươm tất xin cũng phải 2 triệu.
Bố mẹ tôi vét sạch tiền , còn bán luôn căn nhà cũ – vẫn thiếu.
Tôi thể nào cũng đến lượt tôi bị gọi tên.
“ Huyên, làm ở Hải bao năm rồi, chắc con cũng dụm được kha khá chứ?”
Giọng mẹ dò xét, mặc định thể tiền của tôi vốn dĩ là của gia đình.
Tôi thản nhiên đáp:
“Chi phí ở Hải cao lắm mẹ ơi. Tiền thuê nhà một tháng cũng đống. Con được bao nhiêu đâu.”
“Không nhà, không chồng, chẳng lẽ lại không tích được đồng nào?”
Mẹ bắt gắt.
Tôi không tránh được mãi, liền ném một con số mơ hồ:
“Cũng… khoảng năm vạn thôi mẹ.”
Tôi nghe rõ tiếng mẹ im lặng kia. Bà không tin. Nhưng chưa tiện bóc trần tôi.
Tắt máy xong, tôi thở dài một tiếng.
Máy pha cà phê bếp phát tiếng tít tít. Tôi cầm cốc cà phê nóng bước đến cửa sổ sát đất, nhìn xuống ánh đèn rực rỡ của Bến Hải.
Mười năm – đủ một con bé nhà quê lột xác người phụ nữ không ai dám xem thường.
Tôi từng ý định quê làm việc sau khi tốt nghiệp.
Hồi đó, lớp đang tranh cãi chuyện nên quê hay ở lại phố lớn. Tôi còn đang phân vân, đến khi nghe được một cuộc nói chuyện “rất tình cờ”.
Cuối tuần năm cuối đại học, tôi nhà sớm dự kiến.
tới cổng, nghe thấy tiếng bố mẹ phòng:
“ Dã năm sau phải rồi. Mình phải tiền nhà.” – mẹ tôi nói.
“Tiền đâu mà , tiền còn chưa đủ trả trước.” – bố tôi thở dài.
“Hay lấy luôn phần định Huyên dùng trước? Dù gì con gái rồi cũng đi lấy chồng, nhà chồng sẽ .”
Giọng mẹ tôi nhẹ không, nhưng từng chữ d.a.o cứa vào tim tôi.
“Chỉ còn cách đó thôi. Dã là con trai, là người nối dõi tông đường, không thể nó thua thiên hạ ngay từ .” – bố tôi tiếp lời.
Tôi đứng c.h.ế.t trân trước cửa, tay vẫn cầm túi quà đặc sản bố mẹ, lòng lạnh băng.
Ngay lúc đó, tôi hiểu: cái gọi là “công bằng” nhà này vốn chẳng tôi.
Tôi quyết định: từ giờ, chỉ tin vào bản thân.
Tốt nghiệp xong, tôi ở lại Hải, bắt từ vị trí thấp nhất – thu ngân – rồi từ từ leo lên.
Tôi , học thêm, thi chứng chỉ tài , từng bước nâng cao năng lực và lương thưởng.
Mười năm nay, số lần tôi quê chỉ đếm trên ngón tay. Tết cũng chỉ ghé 2-3 ngày.
Tôi không oán trách, cũng không giận. Chỉ là – tôi chọn theo cách của mình.
Và bây giờ, cái con bé ngoan ngoãn ngày xưa ấy, trở người phụ nữ cắn, phản kháng, và tự bảo vệ quả của mình.
Cuối tuần, tôi hẹn Dương Đình—bạn thân từ thời đại học—đi ăn tối.
Cô ấy là người Hải gốc, hiện đang làm bác sĩ một bệnh viện công lớn.
“Lại bị nhà quấy rầy nữa à?”
nhìn thấy vẻ mặt tôi, Dương Đình đoán ngay mọi chuyện.
Tôi thở dài, gật : “Anh trai mình sắp , bố mẹ bảo mình ‘nên trách nhiệm’ đưa tiền anh.”
“Cậu tính đưa thật à?” Dương Đình cắt một miếng bít tết, ánh mắt sắc lẹm nhìn tôi chằm chằm.
“Chưa nữa,” tôi xoay xoay ly rượu vang đỏ tay, “mình bảo chỉ năm vạn , hình họ không tin.”
Dương Đình phá lên cười: “Tiền lương của cậu mỗi tháng còn năm vạn. Họ không tin cũng đúng.”
“Tôi không phải không muốn giúp, nhưng mà…” Tôi ngừng lại, cân nhắc lời nói, “Nếu chỉ là giúp khả năng thì tôi sẵn sàng. Nhưng từ nhỏ đến lớn, nhà lúc nào cũng coi anh tôi là trung tâm vũ trụ. Còn tôi? Tôi là con ghẻ chắc? Bây giờ lại muốn tôi vét sạch tiền, thậm chí còn ám chỉ tôi đi vay giúp—xin lỗi, tôi không làm nổi.”