Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhà trường muốn che đậy vụ việc, bồi thường một khoản tiền cho người giám hộ của Hứa Tĩnh, rồi tung tin rằng cô ấy chỉ chuyển trường.
Chu Minh Hiên chất chứa nỗi hận, tất cả đều đổ dồn lên người bố tôi.
Mãi đến khi anh ta gào thét chất vấn, tôi mới biết Hứa Tĩnh vốn là trẻ mồ côi, sống cùng cậu ruột.
Cậu của cô ấy là một kẻ nghiện cờ bạc rượu chè, không quan đến cô, vợ của ông ta còn luôn hành cô đủ đường.
Lên cấp ba, cậu ta bắt đánh đập cô, thậm chí còn có ý ép cô nghỉ học, bắt cô đi bán thân.
Khoảng thời gian cô ấy đi trễ, bỏ học, là thời điểm cô ấy khốn khổ nhất.
Chu Minh Hiên là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô ấy.
Nhưng rồi, hình phạt toàn trường ấy, lại là cây rơm cùng đè bẹp cô.
“Bây giờ tôi cũng đã khiến con gái thầy mang tha*i rồi, thầy – một nhà giáo mẫu mực, đừng quên chuyện này nhé.” “Nhớ kỹ mà trừng phạt cô con gái cao quý của thầy đi.” “Còn lén lút tìm một chỗ kín đáo để phá tha*i cho cô ấy nữa. Dù gì cũng không thể để thiên biết, con gái thầy Trần lại mang tha*i khi chưa kết hôn đâu nhỉ?” “Nếu chuyện này lộ ra ngoài, e rằng đến chec thầy cũng chẳng thể nhắm mắt đâu.”
Tối hôm ấy, ba tôi lần tiên đánh tôi.
Rồi ông ôm tôi khóc nức nở, một người ông già gần về hưu, chỉ biết nức nở xin lỗi tôi:
“Là ba hại con rồi…”
Sau , ông lên nhồi máu cơ tim, cấp cứu không qua khỏi.
Mẹ tôi trong hoảng loạn mà gặp tai nạn giao thông, buộc cắt bỏ phần thân dưới để giữ mạng sống.
9
Bây giờ, tôi chỉ là một quản lý danh nghĩa một cửa hàng quần áo nhỏ do Chu Minh Huyên tư.
Việc kinh doanh ế ẩm, nhưng tôi cũng chẳng cần bận đến chuyện nhập hàng, trong cửa hàng đã có nhân viên lo liệu.
Tôi chỉ việc ngồi tiền.
Công việc này có thời gian linh hoạt, thuận tiện để tôi đến viện thần thăm mẹ bất cứ lúc nào, cũng như đưa đón Tiểu Huyên đi học.
Không hiểu vì lý do gì, dạo gần đây, Chu Minh Huyên lại liên tục xuất hiện mặt tôi với đủ mọi cái cớ.
Anh ta thường lái chiếc siêu xe chói mắt của mình đến đỗ ngay cửa hàng, cứ thế ngồi trong xe suốt nửa ngày.
Cao Dũng nhanh chóng ra có gì bất thường.
Vào một ngày, khi tôi sắp về đến nhà, ông ấy gọi điện hỏi thăm.
Ông ấy có tính chiếm hữu rất cao, tôi không muốn khiến “kim chủ” của mình đa nghi, vội vàng viện cớ để phủi sạch quan hệ với Chu Minh Huyên.
Sau khi dỗ dành để Cao Dũng yên , tôi cúp máy.
Nhưng khi vừa ngẩng lên, tôi liền nhìn chiếc xe của Chu Minh Huyên đỗ ngay cửa nhà mình.
Anh ta đứng bên xe, rõ ràng đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi.
Gương mặt âm trầm, anh ta túm lấy tôi, kéo thẳng vào trong xe, cửa xe “rầm” một tiếng đóng lại.
“Không vòng vo nữa.”
“Tôi bao nuôi cô, cô chia tay với Cao Dũng.”
Tôi suýt bật cười chế giễu, ném cho anh ta một ánh nhìn kỳ quái.
“Chu tổng, xin hãy tự trọng. Tôi không rời bỏ Cao Dũng. Những lời này, tôi coi như chưa nghe .”
Chu Minh Huyên nhếch môi lạnh lùng:
“Đã đi bán thân rồi còn bày đặt sâu nghĩa nặng gì nữa?”
“Bán cho ai mà chẳng là bán, sao cô cứ nhất quyết bám lấy cái lão già có vợ ?”
Tôi chẳng buồn đáp lại, lập vươn tay mở cửa xe, nhưng Chu Minh Huyên lại bất thình lình khóa xe, ánh mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn tôi mà không nói lời nào.
Tôi biết, đây là dấu hiệu cho anh ta đang nổi giận.
Nhưng giờ đây, sao tôi còn bận đến cảm xúc của anh ta nữa?
“Chu tổng, nơi tôi ở hiện công việc tôi làm, thậm chí là cơm ăn áo mặc của tôi, tất cả đều do Cao Dũng lo cho.”
“Lúc tôi chẳng còn gì, ông ấy đã kéo tôi lên, tôi mang ơn ông ấy.”
Chu Minh Huyên cười khẩy, ngón tay gõ nhịp đầy bực bội lên vô lăng:
“Những thứ tôi đều có thể cho cô, thậm chí còn tốt gấp bội.”
Tôi thực sự không muốn đôi co với anh ta thêm nữa, lạnh nhạt nói:
“Chu Minh Huyên, anh không hận tôi sao? Hận đến mức hủy hoại tôi.”
Tôi nhìn anh ta, giọng điệu thản không chút gợn sóng:
“Đã mười năm trôi qua rồi, anh vẫn chưa buông tha cho tôi, lại nghĩ ra chiêu trò mới để hành tôi đúng không?”
“Dù sao , chúng ta có một đoạn quá khứ.”
Anh ta không biểu lộ cảm xúc, cắt ngang lời tôi.
“Tôi không muốn người phụ nữ mà tôi chơi đùa, giờ lại nằm dưới thân một thằng ông kém xa tôi đến .”
“Trần Vũ, cô đang làm tôi mất mặt đấy.”
10
Giọng điệu của anh ta như thể đang ban phát cho tôi một ân huệ to lớn .
Mười năm rồi, không biết bao nhiêu lần tôi đã căm ghét khinh bỉ bản thân vì thích anh ta.
Hôm nay, sự căm ghét ấy đạt đến đỉnh điểm.
Thậm chí tôi còn muốn tự tát mình một cái, hỏi xem sao khi ấy lại yêu Chu Minh Huyên.
Tôi cắt ngang màn độc thoại tự mãn của anh ta bằng một giọng điệu lạnh lùng, không chút biểu cảm:
“Chu Minh Huyên, Chu tổng. Tôi thật lòng mong rằng từ nay về sau anh đừng xuất hiện mặt tôi nữa. Cao Dũng đã hiểu lầm rồi.”
“Tôi đặc biệt không muốn vì anh mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa tôi ông ấy.”
Sắc mặt anh ta thoáng cứng lại, nhưng rất nhanh đã che giấu đi:
“Trần Vũ, cô đừng có tự mình đa quá.”
“Cao ngạo cho ai xem ?”
“Giờ cô chẳng qua chỉ là một con bà ai cũng có thể ngủ, làm nhân cho ai mà chẳng là làm?”
“Tôi trẻ , khỏe , giàu hắn. Hay là cô sợ tôi không thỏa mãn nổi cô?”
“Hay cô vốn dĩ thích mấy lão già có thể làm ba mình?”
Tôi chỉ cảm nực cười đến mức không muốn đáp lời.
“Chu Minh Huyên, anh sắp kết hôn rồi.”
“Tôi nghe Cao Dũng nói, đối phương là con nhà quyền thế.”
Anh ta dường như chẳng để :
“ sao? Cô làm nhân còn kén chọn vợ của người ta à?”
Tôi thản nói ra một sự thật:
“Vợ của Cao Dũng cùng lắm chỉ đánh tôi một trận, nhưng nếu cha mẹ của Trịnh Tuyết biết sự tồn của tôi, họ giết tôi.”
Biểu cảm của Chu Minh Huyên khựng lại trong chớp mắt, nhưng rất nhanh bị giận sâu sắc thay thế.
“Tôi không là tên vô dụng như Cao Dũng, có gan nuôi nhân cũng có gan bảo vệ.”
Tôi bật cười mỉa mai, nhìn anh ta đầy vẻ khó tin.
“Chu tổng, anh đang muốn thể hiện sự chân thành với tôi sao?”
Anh ta nghẹn lời, rồi lại bắt buông ra những lời cay nghiệt như thường lệ.
Mãi cho đến khi anh ta nhắc đến ba tôi một lần nữa, sự thản trong tôi cùng cũng bị thiêu rụi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng nói tĩnh nhưng sắc bén như lưỡi dao:
“Chu Minh Huyên, nếu anh nhớ ba tôi đến , sao không tự đi tìm ông ấy trên trời mà đòi nợ?”
Anh ta sững người:
“…Cô nói là có ý gì?”
Tôi vốn để sự giận dữ của mình bùng nổ, nhưng cùng, tất cả chỉ hóa thành một lời nói mệt mỏi, không chút cảm xúc:
“Ba tôi đã chec từ mười năm rồi, chec để đền mạng cho mối của anh.”
“Còn cuộc đời của tôi, cũng đã bị anh hủy hoại từ lâu.”
“Nếu không có anh, tôi đã chẳng gặp Cao Dũng. Anh là sợi dây trói buộc giữa tôi ông ấy.”
“Thế nên, cả đời này tôi không bao giờ làm nhân của anh, tôi chỉ muốn anh biến mất khỏi cuộc đời tôi.”
Sắc mặt Chu Minh Huyên trong nháy mắt trở nên hoảng loạn, như thể không dám tin vào những gì vừa nghe .
Anh ta lập rút điện thoại ra, tìm cách xác minh.
Đúng lúc bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, một tiếng gõ cửa kính xe vang lên bên cạnh tôi…
Cao Dũng đã đến.
11
Chu Minh Huyên cùng cũng miễn cưỡng mở khóa xe, tôi lập giữ vẻ mặt thản, bước xuống giải thích với Cao Dũng.
Cao Dũng không dám đắc tội với đối tác làm ăn, nên dù sắc mặt không tốt, ông ấy vẫn cố gắng gượng cười.
Ông ấy tỏ ra mình, nhưng điều chỉ càng khiến Chu Minh Huyên bực bội .
Anh ta ngồi yên trên ghế lái, không nói một lời.
Cao Dũng siết chặt cổ tay tôi, kéo tôi về nhà. Tôi có thể cảm giận của ông ấy.
cũng cảm ánh mắt phía sau, dõi theo tôi bước rời đi.
Về đến nhà, Cao Dũng đẩy mạnh tôi xuống sofa, gào lên giận:
“Cô đang trèo lên giường của Chu Minh Huyên đấy à? Nhìn trúng thằng nhãi trẻ tuổi, giàu có rồi chứ gì?”
Tôi lập phủ .
Ông ấy càng ép sát, giọng điệu đầy ngờ vực:
“Dạo này ngày nào cũng lượn lờ xung quanh cô, một kẻ như , cô nghĩ mình để thích cô thật sao?”
“Cô có cái mặt hồ ly tinh, suốt ngày ong bướm lả lơi!”
“Trần Vũ, nhớ cho kỹ, cô chỉ là một con bà hư hỏng, dám cắm sừng tôi, tôi giết cô!”
Bao năm qua tôi hiểu rõ, nếu không có Cao Dũng, tôi đã chẳng thể sống sót đến giờ.
Ông ấy không kẻ xấu, nhưng lòng chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ, một khi nổi giận không kiểm soát lời nói của mình.
Tôi chỉ cần dỗ dành để ông ấy nguôi giận, nhẫn nhịn mà dịu dàng trấn an.
Nhưng sự xuất hiện của Chu Minh Huyên lần này có vẻ đã khiến ông ấy cảm mối đe dọa thực sự.
Mọi cách tôi thường dùng đều không còn hiệu quả, giận của ông ấy ngày càng bùng lên dữ dội .
Lúc này, Tiểu Huyên từ trong phòng chạy ra, ôm chặt lấy chân ông ấy, khóc nấc lên:
“Chú Cao, đừng đánh mẹ cháu!”
Con bé không hiểu, người ông đối xử rất tốt với , coi là cha, sao giờ đây lại trở thành người làm mẹ đau khổ.
Cao Dũng thô bạo kéo Tiểu Huyên ra, nắm lấy tay con bé, đẩy vào phòng rồi khóa cửa lại.
Sau , ngay giữa cánh cửa mỏng manh ấy, ông ấy mạnh mẽ xé rách áo tôi.
“Buông tôi ra! Tiểu Huyên còn ở nhà!”
“Trần Vũ, cô sống đến hôm nay là nhờ tôi đấy! Cô ăn gì, mặc gì, dùng cái gì, có cái nào không tôi cho cô?”
“Thế mà còn dám lén lút câu dẫn thằng ông khác?”
“Bản chất chó không thể bỏ thói ăn phân, cô đúng là hèn ! Đã làm kẻ thứ ba suốt đời cũng chỉ biết trèo lên giường ông!”
“Cô nghĩ mình có tư cách với đến một người như Chu Minh Huyên à?”
Ông ấy nhiều lần giáng cho tôi một cái tát, nhưng cùng vẫn kìm lại.