Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

01

Cơn gió Bắc thổi ào ào về phía mặt.

Tuyết rơi như từng hạt cát táp thẳng mặt tôi.

Tôi cảm trán mình bắt đầu nóng lên, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn.

Chiếc ô đen che ngay trên đầu Triệu Trì, vặn chỉ đủ che nửa bên người bên của tôi.

Tôi vội vàng khoác Triệu Trì, khẽ nghiêng người lại gần anh ta.

Tuyết rơi lên người tôi ít đi một chút.

Triệu Trì nhíu mày, không nói gì, chỉ đổi cầm ô.

Cánh tôi khoác lấy cũng buông thõng xuống theo.

Chưa đi được mấy bước, tôi lại quay về dáng vẻ như .

Tôi nhìn lớp tuyết phủ trên vai trái mình, dừng bước.

Triệu Trì không để ý, tiếp tục đi về phía .

Cũng có thể là anh ta đã nhận ra, nhưng buồn chờ tôi nữa.

Tôi quay đầu lại.

Trên con đường vắng người, dấu chân in trên nền tuyết rất rõ ràng.

song song, có đột ngột tiến gần, lại giãn ra, trở về quỹ đạo ban đầu.

Giống như cuộc đời của tôi và Triệu Trì, vốn dĩ không nên giao nhau.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng rất mệt.

“Triệu Trì.”

Tôi gọi một tiếng.

Giọng nói nhanh chóng gió tuyết cuốn đi.

Triệu Trì này mới như sực tỉnh, phát hiện ra tôi không còn ở bên cạnh, nét mặt hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn.

“Em lại sao nữa?”

Lại sao nữa?

Sao em chậm thế?

Sao em ngốc thế?

Những câu nói như vậy, suốt ba năm bên nhau, tôi đã nghe không bao nhiêu lần.

đây, tôi cứ dằn vặt, hỏi bản mình thật sự đã làm sai điều gì không.

Nhưng nay, đầu óc lơ mơ sốt khiến tôi không còn sức mà trách mình nữa.

Tôi bình tĩnh đáp: “Tôi cảm.”

Triệu Trì nhíu mày chặt hơn, vẻ khó chịu trên mặt càng rõ.

“Em không giữ ấm cho mình, giờ còn nói cảm với cúm gì nữa? Chu Nhã, em là người lớn , lẽ không chăm sóc bản à? Anh sẽ không đưa em đi bệnh viện đâu.”

Nói xong, Triệu Trì quay người rời đi, nhưng tôi kéo anh ta lại.

“Tôi không có ý anh đưa tôi đi bệnh viện. Tôi cảm nên không dầm tuyết đến cái nhà hàng mà anh nói.”

“Còn nữa, cái ô này là của tôi, anh có thể trả lại cho tôi không? Tôi về nhà.”

Triệu Trì lạnh đi, đó là dấu hiệu anh ta sắp nổi giận.

Những lần như vậy, tôi đều sẽ chủ động dịu giọng, dỗ dành anh ta.

Nhưng nay, tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ta.

Triệu Trì không nói gì, ném cái ô xuống đất.

Tôi nhặt ô lên, từng bước, từng bước đi về hướng ngược lại.

Một lạnh lẽo luôn dõi theo sau lưng tôi.

Nhưng tôi không quay đầu lại một lần nào.

02

Về đến nhà, tôi chỉ cảm đầu đau như búa bổ, gần như đứng không vững.

Tôi vô lực vịn lấy khung cửa, ngẩng đầu lên, liền chính mình trong gương.

Tuyết rơi trên người tôi từ nãy giờ đã tan hết, gần như nửa người đều ướt đẫm.

Chiếc váy ngắn mà tôi đã đặc biệt chọn để cho buổi hẹn nay, giờ đây loang lổ chỗ đậm chỗ nhạt.

Tóc mái rối bù bết mặt.

Lớp trang điểm trên mặt đã nhòe nhoẹt, lộ ra khuôn mặt tái nhợt đến dọa người bệnh.

Thảm hại quá.

Tôi đưa chạm gương, chạm khuôn mặt của chính mình trong đó.

Thật sự rất thảm hại.

Rõ ràng đã từng có một nụ cười rạng rỡ như mặt trời trên gương mặt này.

Chu Nhã, sao cậu lại để bản thành ra thế này?

Chu Nhã, sao lại một người đàn ông mà để mình trở nên thảm hại đến vậy?

Tôi lắc lắc đầu, cố khiến bản tỉnh táo hơn đôi chút.

Điện thoại rung lên, là Linh Thần – bạn của tôi – gửi đến một tấm ảnh.

Trong ảnh, Triệu Trì vest chỉnh tề, ngồi tao nhã bên bàn ăn, lịch thiệp gắp thức ăn cho người phụ nữ đối diện.

Dưới bức ảnh là một đoạn ghi âm dài sáu mươi giây.

“Tiểu Nhã, đây có là bác sĩ Triệu nhà cậu không? Cậu nói nay sẽ đi hẹn hò với anh ta sao? Nhưng tớ lại anh ta ăn tối với một người phụ nữ khác ở Century New City nè, người kia hình như là nhân viên phục vụ của nhà hàng này…”

Những lời sau đó, tôi không nghe rõ nữa.

tôi dán chặt hình ảnh Triệu Trì trong bức ảnh.

Anh ta dịu dàng nhìn người phụ nữ đối diện, thâm tình, pha lẫn chút kiềm chế.

Khác hoàn toàn với dáng vẻ gay gắt nãy nói: “Em lại sao nữa?”

Đầu óc tôi vốn mơ hồ sốt, lập tức trở nên tỉnh táo.

Tôi cứ ngỡ người đàn ông vốn khô khan này cuối cùng cũng học được cách lãng mạn.

Tưởng rằng sau hai năm kết hôn, Triệu Trì cuối cùng cũng cách tạo bất ngờ cho vợ.

Thì ra, anh ta chọn nhà hàng đó, không tạo không gian lãng mạn.

Mà là bởi, ở đó có người anh ta gặp.

Hóa ra, tất cả chỉ là do tôi mình đa tình.

tôi dừng lại trên người phụ nữ trong ảnh.

Cô ta đồng phục nhà hàng, gương mặt lộ rõ vẻ bất ngờ lẫn bối rối.

Tôi không tìm hiểu xem giữa cô ta và Triệu Trì có quan hệ gì.

Một người khiến Triệu Trì bất chấp trời tuyết cũng đi gặp, thì quan hệ còn có thể là gì được nữa?

tôi còn suy nghĩ miên man, Linh Thần lại gửi thêm một tấm ảnh.

Lần này, người luôn mắc bệnh sạch sẽ như Triệu Trì dùng khăn giấy đi vết nước sốt bên khóe miệng người phụ nữ kia, động tác dịu dàng mật.

Linh Thần không nói gì thêm, chỉ gửi một dấu chấm hỏi.

Đầu tôi lại bắt đầu nhức lên.

Tôi nằm vật ra ghế sofa, bỗng nhớ đến một chuyện đã rất lâu đây.

đó, tôi mới kết hôn.

ấy là sinh nhật bạn, bánh kem bôi khắp nơi.

Tôi làm nũng bảo Triệu Trì giúp mình kem dính trên mặt.

Anh ta tỏ vẻ ghét bỏ, rút vài tờ khăn giấy trong túi ra đưa tôi .

Hình như đó anh ta còn nói gì nữa… là gì nhỉ?

Đầu tôi đau quá.

Nhưng tôi nhớ ra được.

Anh ta nói: “ anh mới đem đi rửa, nếu em chưa sạch kem trên người thì bắt mà về đi.”

Tối đó, tôi ngồi xổm bên vệ đường rất lâu để sạch người.

định lên , Triệu Trì chỉ ống quần tôi.

Ở đó còn dính một vệt sô-cô-la nhỏ.

Gió đầu đông lạnh thấu xương, tôi run khóc, van xin Triệu Trì cho lên .

Tôi cam đoan sẽ cẩn thận, tuyệt đối không làm bẩn anh ta.

Triệu Trì mím môi, nói anh ta tôn trọng thói quen sống của tôi.

Và cũng mong tôi tôn trọng thói quen của anh ta.

Thế nên đêm đó, cho tôi cầu xin bao lâu bên vệ đường, ấy tôi chỉ mới kết hôn không lâu…

Triệu Trì lái đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Còn bây giờ…

Trong ảnh, hành động dịu dàng của Triệu Trì khác nào một cú tát giáng thẳng mặt tôi.

Nó nói cho tôi , Triệu Trì vốn dĩ không là người vô cảm như tôi tưởng.

Anh ta chỉ là… vô cảm với riêng tôi mà thôi.

Nước lăn dài từ khóe , cứ thế tuôn trào không dứt.

Tôi gượng đứng dậy khỏi ghế sofa.

Cố gắng tìm trong căn nhà này một chút bằng chứng cho giữa tôi từng có tình yêu.

Nhưng có gì cả.

Trong ảnh cưới, Triệu Trì mặt lạnh như tiền, chỉ có mình tôi là cười.

Những chậu hoa ngoài ban công đều do tôi chăm sóc, vài ngày đi công tác, tôi nhờ Triệu Trì tưới giúp.

Đến trở về, mấy cây hoa nhài vốn sắp nở đầy nụ đã héo rũ hết cả.

Bộ cốc đôi mà tôi mua cùng nhau, cũng chỉ có tôi dùng đến.

Còn cốc của Triệu Trì…

Hừ!

Anh ta nói là lỡ làm vỡ .

Tôi buông nhẹ cầm cốc xuống.

“Choang!” một tiếng.

Chiếc cốc vỡ tan tành dưới nền đất.

Vậy là xong , cái của tôi cũng vỡ .

Cũng giống như tình cảm bao năm qua tôi dành cho Triệu Trì…

Đến nay, cũng đã vỡ vụn cả .

Tùy chỉnh
Danh sách chương