đến tuần tiếp theo, tôi và lại gặp nhau trên lớp.
Anh mặc một chiếc áo thun đen đơn giản, không đeo kính. Sống mũi nhìn từ góc nghiêng cao thẳng, tạo nên một đường cong sắc sảo. Thân hình anh gầy mà rắn rỏi, trông tinh gọn lại tràn đầy lực.
Một người như vậy đứng trên bục giảng, liệu có ai thật sự quan tâm xem anh ta đang giảng cái gì không cơ chứ?
mắt anh chậm rãi lướt qua cả lớp, dừng lại trên người tôi một chút.
Tại sao?
Tại sao cứ luôn dừng lại trên người tôi một chút như ?
lẽ tôi trông giống dấu ngắt câu lắm sao?
Tôi vội vàng cúi xuống không dám nhìn anh.
nhưng tầm mắt, tôi lại cảm hình như khóe môi anh nhếch , vẻ mặt có vẻ gì đó khá thích.
Ủa?
Tôi đột ngột ngẩng nhìn anh lần nữa, anh đang say sưa giảng bài trên bục: “Mèo thời cổ đại có rất nhiều tên gọi khác, ví như Tứ Thời Hảo, Ô Vân Cái Tuyết, Kim Trâm Sáp Ngân Bình, Tướng Quân Quải Ấn…”
anh dường như cảm nhận mắt của tôi, bèn quay sang mỉm cười gật với tôi: “Tất nhiên cũng sẽ gọi là—bé… mèo… hoang.”
Toàn thân tôi như có luồng điện giật qua.
Ý gì đây? Muốn làm tôi khó xử ư?
lắm, thầy thành công đấy.
mắt tôi và anh chạm nhau, tôi liền hoảng hốt mất cả bình tĩnh, ngồi không vững, chiếc ghế kêu một tiếng “két” vang dội.
khẽ cười một tiếng: “Cán sự lớp, cơ thể không ‘sung ’ à?”
?
Tôi đột nhiên nhớ lại câu hỏi anh lúc anh mới bước vào khoa Hỗ trợ sinh sản.
“Có là… cơ thể anh không ‘sung ’ lắm…”
Lại nữa à?
Thật là lắm.
Chọc ai chọc, chứ đừng chọc vào đàn ông.
Tôi cười với anh một nụ cười gượng gạo, cúi xuống.
Khoảnh khắc anh cúi , tôi rất rõ anh nhướng một cái.
Chết mất thôi!
Anh ấy nhướng !
Anh ấy không biết nhướng có mê hoặc chúng sinh đến mức nào hay sao?
Nhưng những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là: Chuyện gì ? tôi bẽ mặt, anh ấy lắm à?
6
Anh có hay không tôi không biết, nhưng tôi không .
Rất không .
Chỉ vì một sai lầm sơ đẳng công việc mà lại xảy ra chuyện như vậy, trớ trêu thay đối phương lại chính là nam thần của tôi.
Trớ trêu hơn nữa là sau khi xảy ra chuyện, tôi ngày nào cũng chạm mặt anh. Chạm mặt chưa đủ, tôi có cảm giác như anh định tha tôi, lúc nào cũng chực chờ để nắm thóp tôi.
là cái giá sai lầm có hơi đắt .
là tôi biến bi phẫn thành ăn, bữa tiệc tối, tôi uống hơi nhiều một chút.
À không , là vài chai.
Hoặc cũng có thể là… tôi cũng đếm nổi là bao nhiêu.
đến khi tôi say đến mất trí nhớ, lúc tỉnh lại phát hiện đang nằm ngang trên giường.
Phản ứng tiên của tôi khi tỉnh dậy là: Không thể nào.
Cái giường nhỏ ký túc xá của tôi chỉ cần trở một cái là có thể rơi xuống đất, làm gì có không gian rộng lớn đến mức tôi nằm ngang như ?
Không giường của tôi.
Tôi giật tỉnh hẳn, ngồi bật dậy.
Không thể nào, không thể nào, không thể trùng hợp đến mức bên cạnh tôi lại có một mỹ nam nào đó đang nằm và với tôi câu chào buổi sáng chứ…
lẽ đây chính là sự quyến rũ của cơn say ư? Phim ảnh quả không lừa tôi mà?
Tôi nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn về phía mép giường.
Bên cạnh tôi trống không, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hơi thở chưa kịp đều, tôi hít ngược nó trở lại.
Tôi nhìn những múi cơ từ góc phòng đang chậm rãi tiến về phía .
Một hai ba bốn năm…
Nếu tôi không đếm nhầm, chắc chắn là có đến sáu múi.
Ồ không, không nên là cơ , mà nên là một người đàn ông có cơ .
Không không không, không thể nào, phim ảnh quả không lừa tôi thật ư?
Tôi ngẩng , nhìn chủ nhân của những múi cơ đó đang để trần phần trên cơ thể, mái tóc ngắn ướt sũng nhìn tôi, mắt cũng ươn ướt.
.
Tình hình gì đây?
Cơ thể tôi lập tức cứng đờ: “Thầy…”
đưa tay vuốt mấy lọn tóc ướt trên trán, đôi rậm khẽ chau lại: “Em sẽ không là em quên đấy chứ.”
Đúng là…
Nhìn bộ dạng của anh, lại nhìn tình cảnh của tôi, tôi hoang mang nhìn anh: “Em…”
Đôi anh càng nhíu chặt hơn: “Không chịu trách nhiệm?”
Cái gì?
Khoan khoan , những gì thầy đang nghe kỳ cục quá đi.
Tình hình bây giờ là em biết chuyện gì xảy ra nữa là.
Tôi nhìn với mắt dò hỏi: “Tối qua…”
Có lẽ vì nhận ra mắt như lửa đốt của tôi đang dán chặt vào cơ anh, anh khẽ mím môi, cuối cùng cũng tìm một chiếc áo thun mặc vào.
Anh thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, vắt chéo chân.
Tôi hít mạnh một hơi.
Anh liếc tôi một cái, giọng thản nhiên: “Hứng khởi lắm, hoạt bát lắm.”
Tay tôi cũng run không ngừng: “Vậy chúng ta…”
day day trán: “Quậy đến tận khuya.”
Hay lắm.