Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

“Dữ Chi, đừng đối xử với anh như vậy. Anh thật sự biết mình sai rồi. Chỉ cần em chịu tha thứ, ta lập tức kết hôn.

Anh sẽ không để em sống không danh phận nữa. Ở công ty, em muốn làm thư ký thì làm, không thì ở làm phu nhân cũng được, anh sẽ kiếm tiền nuôi em

. Tất cả của anh đều là của em. Dù ai xuất hiện, anh cũng không tổn thương em nữa.

Dữ Chi, anh xin em, hãy tha thứ cho anh một lần. ta đã bên nhau lâu như vậy rồi, chỉ vì anh làm sai một chuyện, em liền không cần anh nữa , Dữ Chi?”

Nếu là trước kia, những này, Hạ Dữ Chi nhất định sẽ rất vui. Đây là người đàn ông cô yêu suốt tám năm trời, cùng cũng sắp tu thành chính quả.

Nhưng bây giờ, vì Hứa Thanh Dao, trái tim cô đã chết.

Tình cảm tám năm đã không còn tồn tại, quá khứ ấy chỉ cô thêm căm ghét bản thân vì mù quáng, lãng phí thời gian cho một người như Kỳ Mạc Hàn.

Cô hít sâu một hơi, kiên quyết gỡ tay anh ra.

“Kỳ Mạc Hàn, em nói rất rồi. ta không có tương lai nữa. Giờ em đang làm đúng như điều anh muốn mà. Lúc trước, em từng nói: chỉ cần người anh yêu quay về, em sẽ tự rút lui. Khi Hứa Thanh Dao trở lại, em từng hy vọng rằng anh có chút tình cảm với em, sẽ vì em mà từ bỏ cô ta. Nhưng sự thật chứng minh, em đã sai.”

Nhìn biểu cảm của cô, Kỳ Mạc Hàn có cảm giác mình sắp mất cô thật sự.

Anh liên tục lắc đầu, lần đầu tiên trước mặt người , gần như là van xin để kéo cô lại.

“Dữ Chi, anh thật sự sai rồi… Cho anh một cơ hội bù đắp… Dữ Chi… Dữ Chi!”

Nhưng Hạ Dữ Chi không quay đầu lại, cứ đi, biến mất khỏi tầm mắt anh.

Hắn cứ ngồi ngây người trong quán cà phê cho đến khi quán đóng mới đi.

Hắn không biết phải làm gì, trong lòng tràn đầy đau khổ. Càng như vậy, hắn lại càng ra Hạ Dữ Chi quan trọng với hắn đến mức nào. Vậy mà hắn lại để mất cô ấy như !

Nếu như Hứa Thanh Dao không quay về…

Nếu như hắn sớm ra mình yêu Hạ Dữ Chi…

Nếu như hắn không làm cô thất vọng…

Vô số khả năng lướt qua trong đầu hắn, nhưng tất cả đều đã quá muộn, không còn đường quay lại.

Hắn bước đi ngơ ngác trên con đường nơi đất khách, một tia sét xé ngang trời, sau đó là cơn mưa như trút nước. Người trên đường vội vã chạy về trú mưa, còn Kỳ Mạc Hàn thì không biết phải đi đâu.

Hắn cứ đi dưới mưa, miệng không ngừng gọi tên Hạ Dữ Chi, toàn thân bị mưa xối ướt đẫm.

Đột nhiên, điện thoại hắn vang lên, hắn vội vàng cầm lên với hy vọng, là tin nhắn của Kỳ Dĩ Niệm.

“Anh à, về đi.”

Hắn nhìn dòng chữ ấy, bỗng cảm thấy vô cùng bất lực. Rốt cuộc thì hắn và Hạ Dữ Chi đã trở nên như nào?

Hắn quỳ xuống giữa cơn mưa như trút, gào thét đau đớn, nhưng tiếng mưa đã nhấn chìm mọi âm thanh, kể cả nỗi lòng hắn.

Loạng choạng bước đến trước một căn hộ, cánh đóng chặt. Hắn không dám gõ, chỉ co mình ngồi ở – đây là nơi ở của Hạ Dữ Chi. Chỉ có ở đây, hắn mới cảm thấy trái tim mình được an ủi một chút.

Đã mấy ngày liền không ngủ, lại bị mưa dầm thấm ướt, hắn nằm co lại trước rồi dần thiếp đi.

Trong giấc mơ, Hạ Dữ Chi tha thứ cho hắn, quay về cùng hắn, lại như xưa – nhưng ở chỗ, trong mơ hắn không còn phụ lòng cô nữa, mà công khai mối quan hệ, thậm chí còn cầu hôn cô.

Hạ Dữ Chi rưng rưng nước mắt nhào vào lòng hắn, nói rằng cùng cũng đợi được ngày này.

Kỳ Mạc Hàn mỉm cười, như thể đã chạm được vào .

Ngay sau đó, hắn ngất lịm giữa cơn mưa.

Khi mắt ra lần nữa, hắn cảm thấy đầu đau nhức, cơ thể không cử được, cố gắng mắt mới thấy trần xa lạ. Hắn định ngồi dậy thì một nói dịu dàng vang lên.

“Đừng đậy.”

Là Hạ Dữ Chi.

thấy cô, Kỳ Mạc Hàn không màng gì nữa, lập tức bật dậy ôm chặt người bên cạnh, như thể tìm lại được báu vật đánh mất.

“Dữ Chi! Em tha thứ cho anh rồi đúng không! Anh biết mình sai rồi, anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em. Dữ Chi, em tin anh đi, anh thực sự sai rồi, anh không thể mất em, anh…”

Vừa nói, hắn vừa , nỗi hối hận cuộn trào dâng lên trong lòng, hắn càng siết chặt người trong vòng tay hơn, không muốn buông.

“Kỳ Mạc Hàn, dừng lại. Em chỉ vì Dĩ Niệm mà thôi. Nếu anh chết trước em, Dĩ Niệm sẽ rất đau lòng.”

Cô cau mày, gỡ ra khỏi vòng tay đó.

Lúc này Kỳ Mạc Hàn mới kịp nhìn kỹ khuôn mặt cô, trong mắt cô không hề có chút cảm xúc nào, chỉ toàn là chán ghét.

Ánh mắt ấy như một nhát dao đâm vào tim hắn. Hắn tái mặt, hai tay lơ lửng giữa không trung, không biết phải làm gì, chỉ đờ đẫn nhìn Hạ Dữ Chi, như đang nhìn người mình yêu nhất nhưng không thể chạm , nỗi bi thương tràn ngập cả thân thể.

hắn khàn đặc, gọi tên cô.

“Dữ Chi…”

Hạ Dữ Chi không đáp, ánh mắt lạnh lùng.

“Em đã gọi cho Dĩ Niệm rồi, cô ấy sẽ đến đón anh. Kỳ Mạc Hàn, đừng đến tìm em nữa. Không có anh, em sống ở đây rất tốt.”

“Dữ Chi…”

“Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi. Từ lúc anh chọn Hứa Thanh Dao, ta đã kết thúc rồi.”

“Dữ Chi…”

nói hắn mỗi câu một đau đớn hơn.

Hắn nhìn cô thật sâu, ràng khoảng cách rất gần, nhưng lại cảm thấy xa đến mức không thể với .

ta thật sự không còn cơ hội nào ?” Hắn mang theo tia hy vọng cùng mà nhìn cô.

Hạ Dữ Chi cùng cũng nhìn thẳng vào hắn, từng chữ ràng.

“Đúng vậy, ta vĩnh viễn không còn cơ hội.”

Tựa như vạn tiễn xuyên tim, Kỳ Mạc Hàn đau đớn đến mức muốn chết đi.

Hắn muốn đưa tay, chỉ để chạm vào gương mặt cô một lần , nhưng ngay cả điều ước nhỏ nhoi ấy cũng bị Hạ Dữ Chi vô tình né tránh.

Kỳ Mạc Hàn đỏ hoe mắt, nước mắt rơi xuống.

Được, được rồi… – Hắn nói, nỗi đau trong lòng như muốn xé nát bản thân.

Không lâu sau, Kỳ Dĩ Niệm liền . Cô vừa được điện thoại của Hạ Dữ Chi liền lập tức chạy qua. Hai người đã một tháng không gặp, vừa đến nơi, Kỳ Dĩ Niệm đã nhào vào lòng cô bạn thân.

“Dữ Chi!”

Gương mặt Hạ Dữ Chi mềm mại hẳn đi, đón lấy cái ôm ấy.

“Dĩ Niệm, đến rồi.”

ngồi cùng nhau trò chuyện đôi ba câu, đến lúc phải chia tay, Kỳ Dĩ Niệm không kìm được cảm giác áy náy.

“Xin Dữ Chi, tớ không nên mềm lòng để anh trai tớ đến tìm , làm phiền nhiều quá rồi.”

Hạ Dữ Chi nhéo má cô.

“Không đâu, cho dù không nói, Kỳ Mạc Hàn cũng sẽ tự nghĩ cách. Đau ngắn còn hơn đau dài, nhân cơ hội này nói hết ra cũng tốt.”

Dù nói vậy, Kỳ Dĩ Niệm không yên lòng. Cô cũng không ngờ anh trai mình lại điên đến mức ấy – dầm mưa cả đêm như không cần mạng sống. Cô quay đầu nhìn người đàn ông cách đó không xa đang vừa lưu luyến vừa kìm nén nhìn về phía này, rốt cuộc không nhịn được hỏi điều mình luôn muốn biết.

“Dữ Chi… nếu như, tớ nói là nếu như thôi! Nếu như Hứa Thanh Dao không xuất hiện, có ở bên anh tớ không?”

Đây cũng là câu hỏi mà Kỳ Mạc Hàn khao khát được biết – nếu không có Hứa Thanh Dao, Hạ Dữ Chi liệu có lựa chọn ở bên hắn?

Người trong cuộc khẽ mỉm cười. Câu hỏi này, cô từng nghĩ đến. Nhưng sau những gì đã trải qua trong một tháng qua, cô đã hiểu – cho dù không có Hứa Thanh Dao, rồi cũng sẽ có người xuất hiện.

Tình yêu mà Kỳ Mạc Hàn dành cho cô, chẳng qua chỉ là kết quả của việc mất đi rồi mới hối hận.

Cô vuốt lại mái tóc rối bên tai, nở nụ cười nhàng buông bỏ.

“Không.”

Không ai hỏi lý do, có lẽ vì trong lòng ai cũng đã có đáp án.

Kỳ Dĩ Niệm đưa Kỳ Mạc Hàn, lúc này trông như mất hồn, trở về nước. Tài sản Kỳ thời gian gần đây thua lỗ nghiêm trọng, Kỳ Mạc Hàn không còn tâm trí quản lý, đành tạm giao lại cho Kỳ Dĩ Niệm.

Tội nghiệp cô vừa mới về nước đã phải gánh vác đống rối ren của anh trai. May thay, ngành học của cô khi du học chính là quản trị kinh doanh, nên không hoàn toàn mù tịt.

Nhưng trước khi tiếp công việc, Kỳ Dĩ Niệm đưa cho anh trai một vài bức ảnh.

“Lúc anh còn ở nước ngoài, em có tra được vài chuyện, anh xem đi.”

Kỳ Mạc Hàn ra, phát hiện bên trong toàn là tư liệu về Hứa Thanh Dao. Kỳ Dĩ Niệm điều tra được rằng trong những năm ở nước ngoài, cô ta không hề chuyên tâm học hành mà ăn chơi trác táng, từng qua lại với nhiều người ngoại quốc, thậm chí còn từng phá thai vài lần – sớm đã chẳng còn là người con gái mà hắn từng nhớ.

Nói mới nhớ, ngày xưa cô ta là người như nào nhỉ?

Kỳ Mạc Hàn sững người một chút, ra bản thân đã không thể nhớ nổi hình ảnh ban đầu của cô ta.

Mười năm xa cách rồi gặp lại, tình cảm ngây thơ của mối tình đầu sớm đã bị mài mòn không còn sót lại bao nhiêu.

Giờ đây, mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu hắn chỉ hiện lên khuôn mặt của Hạ Dữ Chi – khi thì cười, khi thì buồn – sinh như thật, tim hắn thắt lại từng nhịp.

Nhưng mười năm nữa trôi qua, liệu hắn có thể quên Hạ Dữ Chi như đã từng quên Hứa Thanh Dao không?

Trong lòng hắn trào lên vài phần do dự và chua xót. Nhưng chính hắn là kẻ đã tạo ra mọi sai lầm này.

Hắn ràng biết Hứa Thanh Dao đã làm những gì, vậy mà vì thứ tình cảm mơ hồ và những nói yêu đương giả tạo mà gạt Hạ Dữ Chi ra khỏi cuộc đời mình.

Giờ nhìn lại những bức ảnh ấy, trong lòng hắn không còn chút gợn sóng nào, như thể trái tim cũng đã chết lặng.

“Cảm ơn, Dĩ Niệm, anh sẽ không để em phải lo lắng quá lâu đâu.”

Hắn khàn nói cảm ơn, bỗng nhớ ra điều gì đó, quay sang cười với em gái.

“Suýt chút nữa anh quên, anh còn nợ em một chuyện.” – Vừa nói, hắn vừa giơ tay lên, tự tát mình một cái thật mạnh.

Tiếng vang dội mặt hắn lập tức sưng đỏ, làm Kỳ Dĩ Niệm giật mình.

“Anh! Anh làm gì vậy!”

Kỳ Mạc Hàn nuốt xuống vị máu tanh trong họng.

“Hôm đó anh đã đánh em, xin em. Cái tát này coi như anh trả lại cho em.”

Lông mày Kỳ Dĩ Niệm lại nhíu lại, không biết nên nói gì. Bàn tay định vươn ra mấy lần rồi lại buông xuống, cùng chỉ thở dài một hơi.

“Thôi bỏ đi, chỉ cần sau này anh đừng phạm sai lầm nữa là được. Biết đâu, sau này sẽ lại có một Dữ Chi xuất hiện, đến lúc đó anh nhất định không được bỏ lỡ.”

Cô mỉm cười vẫy tay, Kỳ Mạc Hàn không đáp, chỉ yên lặng tiễn mắt em gái đi.

Hắn không muốn phá hỏng tâm trạng của em gái, bởi vì ai cũng biết – sẽ không bao giờ có một Hạ Dữ Chi thứ hai nữa.

Cảm xúc chua xót trào lên trong lòng, nhưng hắn âm thầm nuốt xuống. Kỳ Mạc Hàn cầm lấy xấp ảnh, bước về phía tầng hầm.

Thời gian này, Hứa Thanh Dao bị hành hạ đến thảm thương, ăn không đủ no, ngủ không yên giấc. Những gì cô ta từng làm với Hạ Dữ Chi giờ đây đều được trả lại gấp trăm, gấp nghìn lần trên chính người cô ta.

Cô ta run rẩy co ro trong tầng hầm, khi thấy cánh lớn ra, ánh sáng chiếu vào, còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, đến khi Kỳ Mạc Hàn bước vào, cô ta mới như tỉnh mộng, như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mà vội vàng bò ôm lấy hắn.

“Mạc Hàn, em sai rồi! Xin anh tha thứ cho em đi! Em sẽ không bao giờ quấy rầy anh và Hạ Dữ Chi nữa, em sẽ đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người! Xin anh tha cho em, em thực sự biết rồi!”

Người phụ nữ vừa cầu xin vừa không ra tiếng, bộ dạng thảm hại đến cực điểm.

Kỳ Mạc Hàn không nói nào, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt ấy – từng nét thanh thuần và xinh đẹp nay đã biến mất, chỉ còn lại tham vọng và lòng tham vô đáy. Hắn rốt cuộc vì lại vì cô ta mà đánh mất người quan trọng nhất trong đời?

Nghĩ đây, cơn giận trong lòng hắn lại dâng lên, hận không thể lăng trì Hứa Thanh Dao. Nhưng Dĩ Niệm và Dữ Chi đã nói đúng – xét đến cùng, là ở hắn, chính hắn mờ mắt mà cho Hứa Thanh Dao cơ hội mượn lộng quyền.

Hắn bình tĩnh lại, ném đống ảnh xuống dưới chân cô ta. Khi Hứa Thanh Dao nhìn thấy nội dung trong đó, đồng tử đột nhiên co rút lại vì kinh ngạc.

Những thứ đó chính là quá khứ mà cô ta muốn chôn vùi nhất. Chính vì không thể sống nổi ở nước ngoài nên cô ta mới quay về trong nước. Không ngờ mọi thứ bị moi ra ánh sáng.

Cô ta hoảng loạn, mặt đầy hoang mang.

“Không, không không không… đó không phải là em! Mạc Hàn, anh phải tin em! Đây không phải em đâu! Nhất định là photoshop! Là có người muốn hãm hại em!”

“Là Hạ Dữ Chi! Có phải là cô ta không? Là cô ta không muốn anh tha thứ cho em nên mới bày ra mấy thứ này để chọc giận anh…”

Cô ta ôm đầu, điên điên dại dại tiếp tục lảm nhảm, cả người như phát cuồng.

“Em ở nước ngoài không hề như vậy! Em học ở trường đại học hàng đầu, có công việc tốt, có bạn trai yêu em! Không hề xảy ra mấy chuyện này! Đây đều là giả! Đây không phải cuộc đời của em!”

Vừa nói, cô ta vừa bật nức nở.

Lúc đầu sang nước ngoài, cô ta thực sự sống rất sung sướng. Nhờ vẻ ngoài ưa nhìn, cô ta có không ít mối quan hệ mập mờ, ai cũng tình nguyện chi tiền cho cô ta, dù cô ta làm sai cũng có người lo liệu. Nhưng lâu dần, không biết từ khi nào, những người bên cạnh cô ta lần lượt đi. Cô ta không thể lấy được bằng tốt nghiệp, chỉ có thể bỏ tiền mua một cái bằng từ trường ba xu. Tìm việc thì liên tục bị từ chối, không đủ sức nuôi sống bản thân.

Bất đắc dĩ, cô ta đành bán thân để giành lấy cảm tình từ người . Nhưng chẳng bao lâu sau, danh tiếng của cô ta lan khắp nơi ở nước ngoài, không còn chỗ đứng, buộc phải quay về.

Lúc đầu, cô ta còn mừng vì trong nước còn Kỳ Mạc Hàn đang ngu ngốc chờ đợi mình. Nhưng giờ đây, cô ta mới hiểu – cuộc đời mình chưa từng thay đổi, tất cả đều phải trả giá.

Cô ta quỳ xuống nức nở, vừa xin vừa dập đầu. Kỳ Mạc Hàn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta. Mãi cho đến khi Hứa Thanh Dao kiệt sức, hắn mới miệng.

“Cô đi đi.”

Câu trả ngoài dự đoán người phụ nữ ngạc nhiên to mắt, bàng hoàng hỏi lại.

“Gì cơ? Mạc Hàn, anh nói gì cơ?”

Kỳ Mạc Hàn thuận theo cô ta, lặp lại.

“Tôi nói, cô đi đi, Hứa Thanh Dao. Từ nay về sau, giữa ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Tôi từng yêu cô thật đấy, nhưng thời gian quá dài, trái tim tôi giờ đây đã có người .”

xong câu này, cô ta không biết nên hay cười, hoặc cũng có thể là chẳng biết mình còn có thể đi đâu.

Kỳ Mạc Hàn quay lưng đi, không nhìn lại Hứa Thanh Dao nữa. Cánh toang, không còn vệ sĩ nào đến ép buộc hay hành hạ cô ta, nhưng cô ta lại bỗng cảm thấy tương lai mù mịt ngoài kia còn đáng sợ hơn hiện tại.

Một lúc lâu sau, Hứa Thanh Dao mới từ từ đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài.

Cô ta khỏi Kỳ. Không ai biết cô ta đi đâu, cũng chẳng ai bận tâm đến lựa chọn của cô ta.

Kỳ Mạc Hàn sau khi nghỉ ngơi đã quay lại tiếp quản công ty. Kỳ Dĩ Niệm thở phào nhõm. Từ nhỏ, cô đã không có ý định quản lý sản nghiệp gia đình, cô có giấc mơ và kế hoạch riêng của mình.

Một năm sau, Kỳ Dĩ Niệm được tin nhắn từ Hạ Dữ Chi – người bạn thân của cô sắp kết hôn, và còn mời cô làm phù dâu!

Kỳ Dĩ Niệm vui mừng khôn xiết, lập tức gác lại mọi việc trong tay để đặt vé bay đi. Đương nhiên, Kỳ Mạc Hàn cũng được tin này từ miệng em gái.

Tay hắn khựng lại, rồi giả vờ thản nhiên cúi mắt hỏi.

“Nhanh vậy đã chuẩn bị kết hôn rồi ?”

Suốt một năm nay, anh thường xuyên biết tin tức về Hạ Dữ Chi từ miệng em gái. Anh cũng biết cô đã có một người bạn trai rất yêu thương cô. Nhưng không ngờ, cô sắp kết hôn thật rồi.

Không thể nói cảm xúc trong lòng là gì, Kỳ Mạc Hàn chỉ cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ, không còn nhìn chữ trên văn bản. Anh thấy nói dịu dàng truyền từ chiếc điện thoại đang bật loa của Kỳ Dĩ Niệm.

“Ừ, cũng nên kết hôn rồi. Khó khăn lắm mới gặp được người phù hợp, cũng không muốn chờ đợi nữa.”

Là Hạ Dữ Chi. nhàng, mang theo tiếng cười, là biết cô đang sống rất .

Kỳ Dĩ Niệm vừa nói chuyện điện thoại, vừa thu dọn hành lý.

“Cũng đúng. Nhưng sau này hai người định định cư luôn ở nước ngoài không về nữa à? Lại còn bắt tôi chạy chạy lui, cái đồ vô lương tâm này cũng không biết tự mình đến thăm tôi.”

Cô vừa cười mắng vừa nhanh chóng kéo vali lại. Quay đầu, cô vẫy tay chào anh trai.

“Em đi đây, anh hai!”

Kỳ Mạc Hàn không nói gì. Mãi đến khi bóng lưng em gái dần khuất khỏi tầm mắt, âm thanh trong điện thoại cũng không còn được, anh mới chậm rãi đặt bút xuống, lòng bàn tay đỡ lấy trán.

Nước mắt rơi xuống. Trái tim anh đau như muốn nghẹt thở. Hóa ra, nhìn người phụ nữ mình yêu kết hôn với người lại đau đến vậy. Anh thực sự đã mất Hạ Dữ Chi rồi.

Anh run rẩy, không kìm được dòng nước mắt đau khổ, bật trong sự kìm nén.

Lại một năm trôi qua, Kỳ Dĩ Niệm cũng kết hôn. Hạ Dữ Chi trở về nước, như đã hứa, cô làm phù dâu cho bạn thân.

Kỳ Mạc Hàn đã rất lâu không gặp lại cô. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, trong lễ cưới, đặt tay em gái vào tay em rể. Ngay sau đó, ánh mắt anh không thể kiềm chế được mà dừng lại nơi Hạ Dữ Chi.

Bộ lễ phục phù dâu cô mặc rất đơn giản nhưng xinh đẹp, anh thở cũng không dám mạnh, sợ làm kinh đến giấc mộng này.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Kỳ Mạc Hàn cùng em gái đi mời rượu. Khi bàn của Hạ Dữ Chi—

“Dữ Chi, lâu rồi không gặp!” Kỳ Dĩ Niệm cười nói.

Kỳ Mạc Hàn gật đầu điềm đạm: “Lâu rồi không gặp, Dữ Chi.”

Anh đưa ly rượu ra, cụng với cô. Tiếng vang thanh thúy dội vào lòng anh, anh xúc không thôi. Anh muốn nói rất nhiều điều: Em thay đổi nhiều rồi, em sống nào? Em có không? Em…

Bao nhiêu nói trong lòng đều dừng lại ngay khoảnh khắc một người đàn ông bước — chồng của cô.

Người đàn ông ôm eo Hạ Dữ Chi, thay cô tiếp ly rượu đó.

“Xin , Dữ Chi đang mang thai, không thể uống rượu. Tôi uống thay cô ấy vậy.”

Gương mặt Hạ Dữ Chi đỏ lên, Kỳ Dĩ Niệm thì ngạc nhiên không thôi.

“Có thai rồi à? Dữ Chi, không nói với tớ? không còn yêu tớ nữa phải không!”

Cô vội vàng giải thích, mang theo nét thẹn thùng của người đang .

“Mới được một tháng thôi, tớ định đợi thêm một thời gian nữa, chờ ổn định rồi mới nói. Giờ thì còn hơi sớm.”

Kỳ Dĩ Niệm không chấp lý do đó, lập tức đặt trước vị trí mẹ nuôi cho đứa nhỏ. Cô cẩn thận mà vui mừng vuốt ve bụng dưới còn phẳng lì của Hạ Dữ Chi. Ánh mắt chồng cô đầy dịu dàng và chiều chuộng, còn Hạ Dữ Chi cũng mang theo vẻ bất đắc dĩ.

Ba người quây quần vui vẻ, chỉ có Kỳ Mạc Hàn giống như người ngoài cuộc.

Hóa ra, cái kết đẹp nhất, chính là trở thành người xa lạ.

Anh ngơ ngác nhìn gương mặt của Hạ Dữ Chi, ánh mắt dịu dàng, tác nhàng. Nhìn thấy cô thân mật tựa vào người chồng, tim anh lại nhói lên từng cơn.

Anh nâng ly rượu, lẩm bẩm nói với cô.

“Chúc mừng em, cùng cũng tìm được của mình rồi.”

Nói xong, anh ngửa đầu uống cạn. Lần đầu tiên cảm thấy rượu lại cay đắng đến vậy.

Anh lặng lẽ đi, không làm phiền nữa.

Một cơn gió lướt qua, Hạ Dữ Chi ngẩng đầu lên, mới phát hiện vị trí lúc nãy đã không còn ai.

Cô ngẩn người trong chốc lát, rồi khẽ lắc đầu. Bây giờ, người quan trọng nhất với cô, đều đang ở bên cạnh rồi.

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự của bạn beta ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ truyện này được mình beta từ phần mềm dịch.

Beta truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu bạn thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭

📌 Tài khoản donate nè (quý hóa lắm luôn!):

NGUYEN THI XUAN

MB 0977309504

💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 Bạn donate 5k – mình cười hí hí cả buổi


🔸 Donate 20k – mình rưng rưng xúc , có khi làm liền 1 bộ truyện mới


🔸 Donate 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không donate – cũng không , đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ donate 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương