Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
“Thai sáu tuần, có giữ không?”
Vị bác sĩ hỏi một câu theo thông lệ rồi cúi xem xét giấy tờ, chờ đợi câu trả lời tôi.
Tôi cụp mắt xuống, bàn tay bất giác run rẩy khẽ đặt lên vùng bụng phẳng lì. Tôi không thể trả lời ngay , đành lấy túi bên cạnh, cảm ơn bác sĩ rồi bước ra ngoài.
Món quà số phận đúng một ân huệ. Nhưng không đúng , nó trở thành gánh nặng.
Sự xuất hiện đứa trẻ này tựa như một nhát dao thời gian, rạch nát mười yêu hận, rồi cùng cơn gió buốt giá quật ngã tôi. từng có , đứa mà Phó Trì ngày đêm mong ngóng, giờ đây trở thành gánh nặng.
Ngày ấy tóc xanh tuổi trẻ, nào ai đo đếm tháng sau này. có Phó Trì, chàng thiếu niên mười tám tuổi tấm lưng thẳng tắp, rạng rỡ dưới ánh nắng.
Tôi ngẩng hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì mà thất thần vậy?”
Anh cúi xuống, hàng mi dày khẽ run: “Nghĩ về anh.”
“ gì cơ?”
Anh khoa trương “wow” một tiếng: “Hứa , cả đời này anh có một , vậy mà cũng không nhớ.”
“Đời người sao có thể có một , anh đừng có lừa .”
cả đời Phó Trì mười tám tuổi, phải tận mươi , tôi mới biết. căn nhà trọ tồi tàn lộng gió, trước bánh kem rẻ tiền, anh khẽ nói: “Hứa phải cùng Phó Trì bạc răng long, cháu đầy đàn.”
“ , sau này ta sinh một gái, giống hệt , mắt to, da trắng, sẽ vẫy vẫy đôi tay mũm mĩm gọi anh ba…”
cháu… đầy đàn. Tôi nắm chặt tờ giấy khám thai, nước mắt lã chã rơi.
Tôi vô thức cầm điện thoại gọi Phó Trì. Kể từ khi tôi cãi vã bốn trước, đây lần tiên tôi chủ động gọi anh.
Nhưng ngay giây sau, điện thoại đổ chuông bị ngắt máy. Tôi ngẩn người, đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại.
Đúng này, một ứng dụng đẩy tin tức tiêu đề giật gân: bạn trai hào môn xuất hiện tại khu biệt thự, cử thân mật.
Tôi nén cơn khó chịu lòng, run rẩy bấm vào xem. không dám công khai thông tin liên quan Phó Trì trên các nền tảng mạng xã hội, thỉnh thoảng có một bài đăng cũng bóng gió để anh lọt vào khung hình.
Truyền thông càng không dám đăng ảnh chính diện Phó Trì. bức ảnh này, khuôn mặt rõ mồn một, còn người đàn ông lộ ra nửa tấm lưng.
Không ai quen thuộc Phó Trì hơn tôi. Huống hồ, bàn tay ảnh, ngón áp út còn đeo một nhẫn. So những trang phục đắt tiền trên người anh, nhẫn ấy giản dị rẻ tiền mức không đáng nhắc tới.
Thế nhưng, chính nhẫn không chút nổi bật ấy, món quà tôi phải tiết kiệm suốt nửa lương tiên mới mua .
khi tôi kết hôn, Phó Trì đó sở hữu khối tài sản hàng trăm , dưới tên có vô số công ty niêm yết, tôi vẫn dùng cặp nhẫn này để tuyên thệ.
“Thưa anh Phó Trì, anh có đồng ý lấy Hứa làm vợ… dù nghèo khó hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, luôn chung thủy, yêu thương chăm sóc ấy, khi lìa đời không?”
“Tôi đồng ý.”
…
Ngồi trên ghế sắt lạnh lẽo ngoài phòng khám, tôi cười một cách chế giễu, nhưng không sao ngăn nỗi chua xót dâng đầy tim. Nực cười thay, vì đứa trẻ bất ngờ này mà ban nãy tôi có một thoáng do dự.
Tôi mở điện thoại, gửi tin nhắn Phó Trì: Có rảnh thì về nhà một chuyến, có chuyện muốn nói.
Bất ngờ , ngay giây sau, anh ta trả lời: Dạo này bận, có việc gì thì liên hệ thư ký.
2
Mấy nay, công việc kinh doanh Phó Trì ngày càng phát đạt, tài sản dưới tên anh nhiều không kể xiết.
tôi từng ở tầng hầm, từng ở căn nhà thuê 800 tệ một tháng tại Cẩm Tú Uyển, giờ đây căn biệt thự trị giá hàng trăm .