Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 1

Con trai ta bị người ta bày kế cưới một cô con dâu ớt, không thể tự lo liệu được.

Nàng đi ba bước đã phải thở năm hơi, làm một bữa cơm cũng bị khói củi hun cho ho ra máu.

Càng nói đến chuyện sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường.

Dân làng đều bảo nhà Tống gia chúng ta kiếp trước đã tạo nghiệt, kiếp này mới phải tuyệt tử tuyệt tôn.

Thế nhưng khi nạn ập đến, cô con dâu đuối của ta lại chính là người đứng ra gánh vác cả một nhà lớn bé Tống gia.

— Chương 1 —

Ngày con trai ta, Tống Cảnh Lễ thành hôn, tân nương tử được khiêng đến bằng kiệu mềm.

Nàng còn chưa hành lễ thì thân thể đã không chịu nổi, khi nàng nghe người chứng hôn cao giọng hô “Đưa vào động phòng” thì nàng càng kinh hãi đến mức khom người thành một con tôm.

Nàng ho ra một búng m.á.u tươi, lễ đường khắc loạn thành một đoàn.

Bà thông gia lo lắng vô cùng, vội theo vào động phòng.

Ta túm lấy vạt áo nàng ta: “Vẫn chưa đường , thế này là không hợp quy tắc…”

Trong mắt nàng ta ánh lên vẻ lạnh lẽo hơn, cho ta một cái lườm trắng mắt.

Nhìn thấy cứ ra vào liên tục, ta đến giậm chân thình thịch.

Việc hôn sự này vốn không phải do chúng ta ưng thuận, Cảnh Lễ và nhị cô nương Triệu gia đã sớm định ra hôn ước, năm ngày trước hôn lễ, ông nhà ta đột nhiên mắc bệnh nặng, ngã lăn ra rồi tắt thở.

Bà mối đến hủy hôn, còn không quên buông lời hạ thấp:

“Đã chưa thành thân đường thì không tính!”

“Vốn dĩ thấy lão Tống nhà ngươi cần cù thà mới gả con gái cho các ngươi, giờ đây người chủ nhà cũng c.h.ế.t rồi, lại chẳng có chút tích cóp nào, nghèo đến mức nhà không có gì, hòng để con gái chúng ta gả qua đó chịu tủi thân!”

Ta vội tranh biện:

“Cảnh Lễ nhà chúng ta biết chữ nghĩa, con ta có thể ra ngoài chép sách kiếm thêm tiền phụ giúp gia , nhất định không để Triệu cô nương phải chịu ủy khuất…”

Bà mối ngắt lời ta: “Bà thôi đi, công tử nhà bà vai không thể gánh, tay không thể xách, sau này liệu có thể tiếp tục đọc sách cũng là vấn đề, chỉ chút thanh lưu văn mặc ấy thì lấy gì mà nuôi gia ? có nằm mơ ngày , ta thấy nhà các ngươi như con rùa bị lật ngửa, không thể lật mình được rồi!”

Lời nói của nàng ta khó nghe, nhưng lại nói trúng chỗ đau của ta.

Quý tử, người thầy khai tâm của Cảnh Lễ, từng vuốt râu bạc phơ mà đặt hết hi vọng lên người con ta: “Con là môn sinh đắc nhất của ta, nhưng tiếc Giang Lang đã tận, ta không còn gì để dạy con , hãy đi xa hơn đi…”

Quý tử đã dốc hết sở học cả đời để truyền thụ, thấy con ta học hành chăm chỉ, lại đích thân viết thư tiến cử cho bạn thân ở thành, nhờ ông ấy chăm sóc nhiều hơn, chắc chắn .

Ông nhà ta nghe càng ra sức kiếm tiền, để gom góp lộ phí cho Cảnh Lễ, ông không quản ngày làm lụng vất vả, cuối cùng đã tự mình kiệt sức mà qua đời.

Khi tòa nhà vận mệnh sụp đổ ầm ầm, chúng ta chẳng khác gì lũ kiến chảo nóng đang cố gắng giãy giụa.

Ổ gà nghèo khó thì không thể sinh ra phượng hoàng , tú thi không được, hôn sự thì tan vỡ, người chủ nhà cũng mất rồi.

Thế nhưng Cảnh Lễ không chịu thua, quay người đi cầu hôn Vương cô nương, không ngờ họ lại đồng .

Trong vòng nửa tháng, nhà ta trải qua hai chuyện sự.

Cờ trắng được dỡ xuống, lụa đỏ được treo lên.

Dù là hỷ sự, nhưng ta lại cảm thấy đau thấu tim gan.

Đến nửa , tính mạng của Vương cô nương cuối cùng cũng giữ được, ta nhìn căn phòng của con trai đã sớm tắt đèn, thở dài một tiếng, sau này cuộc sống này biết phải sống thế nào đây…

— Chương 2 —

Mấy món thừa sau hôn lễ ta không nỡ vứt bỏ.

Hâm đi hâm lại được mấy ngày.

Cảnh Lễ cũng không chê, vội vã húp vài miếng cơm: “Nương, cơm thừa chúng ta không sao, Xuân Lan thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, nương có thể nấu chút cơm mềm hơn được không?”

Ta đến phát điên, cái thứ kiều khí lại kim quý này, lại còn được con trai ta nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối.

Ta vừa định từ chối, lại nhớ đến vẻ mặt sống c.h.ế.t của ông thông gia ở đám cưới, không khỏi rùng mình một cái.

Vương gia dù sao cũng là nhà có vai vế, có tiếng tăm, nếu truyền ra ngoài ta đối xử khắc nghiệt con gái người ta, e rằng không có kết cục tốt đẹp.

Bất đắc dĩ dùng gạo mới nấu kỹ cháo gạo, lại luộc thêm hai quả trứng, nhét vào tay Cảnh Lễ.

“Tốt lắm tốt lắm, cưới vợ rồi quên nương!”

Chỉ vài ngày sau, phố đã rộ lên những lời đồn thổi.

Vương cô nương từ nhỏ đã ớt, được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, cha mẹ vô cùng yêu , lo lắng gả đi rồi không chịu nổi nỗi khổ sinh con đẻ cái, nên mới thành gái lỡ thì.

Cảnh Lễ vội vã đi cầu hôn, nhất định là vì ham phú quý nên mới có đồ bám víu Vương gia.

Họ nói có đầu có đuôi.

“Nhà họ Tống cũng , vừa mất ông lão, Cảnh Lễ lại cưới một vị tổ tông sống về thờ phụng, sau này muốn ngóc đầu lên cũng khó.”

“Không biết người cha đã mất sớm của hắn có nào về báo mộng mắng hắn gia bất hạnh không!”

“Hắn có gì đâu, các ngươi biết cái gì!”

“Thằng nhóc Cảnh Lễ này tinh quái lắm, tính toán đợi Vương gia cô nương c.h.ế.t đi, lại vớ được một khoản của hồi môn hậu hĩnh, đến lúc đó nếu đạt công danh, rồi tìm một tiểu thư thế gia chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao!”

Thím Trương thần thần kéo mọi người lại gần, nhỏ giọng nói:

“Cảnh Lễ đã sớm qua lại Vương cô nương rồi, cái ngày cha hắn mất, ông nhà ta tận mắt nhìn thấy bọn họ ôm nhau giữa phố, bại hoại phong khí lắm!”

Ta nghe đến câu sau, chỉ cảm thấy trời quay cuồng, càng lúc càng khó thở.

Mắt tối sầm lại, ngất xỉu mặt .

Con trai ta bị người ta bày kế cưới một cô con dâu ớt, không thể tự lo liệu được.

Nàng đi ba bước đã phải thở năm hơi, làm một bữa cơm cũng bị khói củi hun cho ho ra máu.

Càng nói đến chuyện sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường.

Dân làng đều bảo nhà Tống gia chúng ta kiếp trước đã tạo nghiệt, kiếp này mới phải tuyệt tử tuyệt tôn.

Thế nhưng khi nạn ập đến, cô con dâu đuối của ta lại chính là người đứng ra gánh vác cả một nhà lớn bé Tống gia.

— Chương 1 —

Ngày con trai ta, Tống Cảnh Lễ thành hôn, tân nương tử được khiêng đến bằng kiệu mềm.

Nàng còn chưa hành lễ thì thân thể đã không chịu nổi, khi nàng nghe người chứng hôn cao giọng hô “Đưa vào động phòng” thì nàng càng kinh hãi đến mức khom người thành một con tôm.

Nàng ho ra một búng m.á.u tươi, lễ đường khắc loạn thành một đoàn.

Bà thông gia lo lắng vô cùng, vội theo vào động phòng.

Ta túm lấy vạt áo nàng ta: “Vẫn chưa đường , thế này là không hợp quy tắc…”

Trong mắt nàng ta ánh lên vẻ lạnh lẽo hơn, cho ta một cái lườm trắng mắt.

Nhìn thấy cứ ra vào liên tục, ta đến giậm chân thình thịch.

Việc hôn sự này vốn không phải do chúng ta ưng thuận, Cảnh Lễ và nhị cô nương Triệu gia đã sớm định ra hôn ước, năm ngày trước hôn lễ, ông nhà ta đột nhiên mắc bệnh nặng, ngã lăn ra rồi tắt thở.

Bà mối đến hủy hôn, còn không quên buông lời hạ thấp:

“Đã chưa thành thân đường thì không tính!”

“Vốn dĩ thấy lão Tống nhà ngươi cần cù thà mới gả con gái cho các ngươi, giờ đây người chủ nhà cũng c.h.ế.t rồi, lại chẳng có chút tích cóp nào, nghèo đến mức nhà không có gì, hòng để con gái chúng ta gả qua đó chịu tủi thân!”

Ta vội tranh biện:

“Cảnh Lễ nhà chúng ta biết chữ nghĩa, con ta có thể ra ngoài chép sách kiếm thêm tiền phụ giúp gia , nhất định không để Triệu cô nương phải chịu ủy khuất…”

Bà mối ngắt lời ta: “Bà thôi đi, công tử nhà bà vai không thể gánh, tay không thể xách, sau này liệu có thể tiếp tục đọc sách cũng là vấn đề, chỉ chút thanh lưu văn mặc ấy thì lấy gì mà nuôi gia ? có nằm mơ ngày , ta thấy nhà các ngươi như con rùa bị lật ngửa, không thể lật mình được rồi!”

Lời nói của nàng ta khó nghe, nhưng lại nói trúng chỗ đau của ta.

Quý tử, người thầy khai tâm của Cảnh Lễ, từng vuốt râu bạc phơ mà đặt hết hi vọng lên người con ta: “Con là môn sinh đắc nhất của ta, nhưng tiếc Giang Lang đã tận, ta không còn gì để dạy con , hãy đi xa hơn đi…”

Quý tử đã dốc hết sở học cả đời để truyền thụ, thấy con ta học hành chăm chỉ, lại đích thân viết thư tiến cử cho bạn thân ở thành, nhờ ông ấy chăm sóc nhiều hơn, chắc chắn .

Ông nhà ta nghe càng ra sức kiếm tiền, để gom góp lộ phí cho Cảnh Lễ, ông không quản ngày làm lụng vất vả, cuối cùng đã tự mình kiệt sức mà qua đời.

Khi tòa nhà vận mệnh sụp đổ ầm ầm, chúng ta chẳng khác gì lũ kiến chảo nóng đang cố gắng giãy giụa.

Ổ gà nghèo khó thì không thể sinh ra phượng hoàng , tú thi không được, hôn sự thì tan vỡ, người chủ nhà cũng mất rồi.

Thế nhưng Cảnh Lễ không chịu thua, quay người đi cầu hôn Vương cô nương, không ngờ họ lại đồng .

Trong vòng nửa tháng, nhà ta trải qua hai chuyện sự.

Cờ trắng được dỡ xuống, lụa đỏ được treo lên.

Dù là hỷ sự, nhưng ta lại cảm thấy đau thấu tim gan.

Đến nửa , tính mạng của Vương cô nương cuối cùng cũng giữ được, ta nhìn căn phòng của con trai đã sớm tắt đèn, thở dài một tiếng, sau này cuộc sống này biết phải sống thế nào đây…

— Chương 2 —

Mấy món thừa sau hôn lễ ta không nỡ vứt bỏ.

Hâm đi hâm lại được mấy ngày.

Cảnh Lễ cũng không chê, vội vã húp vài miếng cơm: “Nương, cơm thừa chúng ta không sao, Xuân Lan thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, nương có thể nấu chút cơm mềm hơn được không?”

Ta đến phát điên, cái thứ kiều khí lại kim quý này, lại còn được con trai ta nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối.

Ta vừa định từ chối, lại nhớ đến vẻ mặt sống c.h.ế.t của ông thông gia ở đám cưới, không khỏi rùng mình một cái.

Vương gia dù sao cũng là nhà có vai vế, có tiếng tăm, nếu truyền ra ngoài ta đối xử khắc nghiệt con gái người ta, e rằng không có kết cục tốt đẹp.

Bất đắc dĩ dùng gạo mới nấu kỹ cháo gạo, lại luộc thêm hai quả trứng, nhét vào tay Cảnh Lễ.

“Tốt lắm tốt lắm, cưới vợ rồi quên nương!”

Chỉ vài ngày sau, phố đã rộ lên những lời đồn thổi.

Vương cô nương từ nhỏ đã ớt, được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, cha mẹ vô cùng yêu , lo lắng gả đi rồi không chịu nổi nỗi khổ sinh con đẻ cái, nên mới thành gái lỡ thì.

Cảnh Lễ vội vã đi cầu hôn, nhất định là vì ham phú quý nên mới có đồ bám víu Vương gia.

Họ nói có đầu có đuôi.

“Nhà họ Tống cũng , vừa mất ông lão, Cảnh Lễ lại cưới một vị tổ tông sống về thờ phụng, sau này muốn ngóc đầu lên cũng khó.”

“Không biết người cha đã mất sớm của hắn có nào về báo mộng mắng hắn gia bất hạnh không!”

“Hắn có gì đâu, các ngươi biết cái gì!”

“Thằng nhóc Cảnh Lễ này tinh quái lắm, tính toán đợi Vương gia cô nương c.h.ế.t đi, lại vớ được một khoản của hồi môn hậu hĩnh, đến lúc đó nếu đạt công danh, rồi tìm một tiểu thư thế gia chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao!”

Thím Trương thần thần kéo mọi người lại gần, nhỏ giọng nói:

“Cảnh Lễ đã sớm qua lại Vương cô nương rồi, cái ngày cha hắn mất, ông nhà ta tận mắt nhìn thấy bọn họ ôm nhau giữa phố, bại hoại phong khí lắm!”

Ta nghe đến câu sau, chỉ cảm thấy trời quay cuồng, càng lúc càng khó thở.

Mắt tối sầm lại, ngất xỉu mặt .

Tùy chỉnh
Danh sách chương