Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhìn Phó Ngôn, anh ấy có vẻ quen với việc này.
Quản gia là một chú mèo Ba Tư lịch lãm, ông ấy giới thiệu sơ qua tôi về cục của khu biệt thự này.
“Nghe cậu chủ nói Lạc tiểu thư thích ăn dâu tây, lát nữa có ra vườn hái thêm.”
vào phòng khách, tôi mới được diện kiến gia đình của Phó Ngôn.
là hoành tráng.
Chiếc ghế sô pha dài hun hoành chật kín người, trong mắt tôi chỉ toàn là hổ báo sói chồn.
?
Phó Ngôn nhỏ giọng nói: “Nhà anh người hơi đông, tổ tiên cũng có kết với người nước ngoài, nên con cháu ra cũng khác nhau.”
Trời ạ, tôi cứ tưởng mình nhà sói trắng, ai ngờ là đại gia tộc thế này.
Lúc này, các bậc trưởng bối trong nhà đang cố gắng tỏ ra hiền từ, nhưng là không cần phải miễn cưỡng .
Tôi dễ dàng nhận ra mẹ của Phó Ngôn, đều là sói trắng.
Tôi ngoan ngoãn chào bác, sau Phó Ngôn giới thiệu tôi với các thành viên khác trong gia đình.
“Đây là nhị thẩm của con.” Nhị thẩm là báo.
“Đây là con của bác , anh con, Tạ mà em gặp ở công ty là vợ anh ấy, cũng chính là chị dâu con.”
“…”
lúc này tôi mới , Phó Ngôn và chị đẹp hôm trước có quan hệ .
Trên bàn bày đầy dâu tây tươi ngon vừa hái, cùng loại hoa quả, bánh kẹo, thậm chí còn có củ cà rốt được gọt tỉa tinh xảo.
Bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, tôi rốt cuộc cũng cảm nhận được áp lực.
Phó Ngôn nắm tay tôi ngồi xuống, mẹ anh ấy cười nắm lấy tay tôi: “Tiểu Tạ nói không sai, con bé quả nhiên đáng yêu.”
Phó Ngôn nói, sau chị dâu anh ấy gặp tôi, nhà đều anh ấy đang hẹn hò với một gái thỏ.
Gia tộc của anh ấy khá thoải mái trong chuyện yêu đương, nhưng giữa các tộc khác nhau sẽ xảy ra tình trạng bài xích lẫn nhau.
Bản năng từ thời nguyên thủy vẫn luôn tồn tại trong gen.
Vì , Phó Ngôn là người đầu tiên trong gia tộc yêu đương với một tiểu yêu yếu đuối tôi.
Ngay cậu cháu hổ con mới vài tuổi của anh ấy trông còn hung dữ hơn tôi.
“Phó Ngôn, em muốn…” vuốt ve hổ con.
Phó Ngôn hiểu ý tôi, liền bế nhóc hổ con lên, nói với chị anh ấy:
“Chị, em đưa con chị ra ngoài chơi một lát.”
Chị anh ấy cũng là sói trắng, nhưng chồng ấy là hổ.
Con cái ra có 50% là hổ, 50% là sói.
Kiến thức này khiến tôi phải nghi ngờ những gì mình học trong môn học cấp 2, cấp 3.
Chị thoải mái nói: “Chơi chán rồi thì trả chị đấy.”
Vì , tôi có cơ hội được vuốt ve một bé hổ con ngoan ngoãn trên chiếc ghế dài trong vườn.
Không Phó Ngôn nói gì mà dụ dỗ được cháu mình biến hình để chơi với tôi.
Hehe, từ nay tôi là chú thỏ từng vuốt ve hổ lẫn sói rồi.
Người nhà Phó Ngôn quý mến tôi, mẹ anh ấy nắm tay tôi : ” Âm Âm, nào rảnh thì hẹn mẹ bên ăn bữa cơm nhé?”
Phó Ngôn là người ít nói, nhưng cũng là một người cha hiền lành.
Ông ấy đeo kính gọng vàng, im lặng lật lịch xem ngày lành tháng tốt để cưới .
Tôi chợt nhớ ra mẹ tôi chỉ tôi có , nhưng không gia đình tôi là ai.
Hy vọng ông bà Lạc có chịu đựng được cú sốc này.
…
Sau ba năm yêu nhau, Phó Ngôn cầu tôi, tôi đồng ý.
Sau , chúng tôi nhanh chóng tổ chức lễ.
Trong đám cưới, khách mời của bên gia đình tạo nên một tương phản rõ rệt, nhưng thực ra, dự nhất vẫn là người thường.
Tức là bè là người của chúng tôi.
thân Tiểu Hứa của tôi coi tôi thần tượng.
“Bảo bối, cậu thu phục Phó bằng cách nào ? Mau ra sách đi, tôi mua liền!”
Các đồng nghiệp khác cũng thi nhau :
“Bà chủ ơi, mở lớp dạy bí kíp đi, em quỳ xuống xin học !”
“Bên cạnh Phó còn anh em nào độc thân không, bà chủ giúp đỡ giải quyết vấn đề cá nhân nhân viên đi!”
“Chỉ cần đẹp bằng một nửa Phó là được…”
“…”
Sau kết , tôi từ chức, làm bà chủ cũng khá tốt, chỉ là không trà trộn vào đám đông hóng hớt nữa.
Tiểu Hứa nói, chúng tôi không quay trước được nữa, bây giờ nhìn thấy tôi, ấy chỉ muốn tôi thầm thì với Phó Ngôn ấy thăng chức tăng lương.
Tôi nói được thôi, để tôi bảo sếp lấy quỹ đen ra thưởng Tết hơn một chút.
Sau , ấy lập tức ôm lấy tay tôi nũng nịu: “Bảo bối, tình cảm của chúng ta sao có bị thứ tầm thường giai cấp đánh bại được chứ?”
“…”
Sau tôi nghỉ việc, mẹ Phó Ngôn, cũng là mẹ chồng tôi, mở tôi một công ty nhỏ.
Bà ấy nói để tôi g.i.ế.c thời gian.
là giàu nứt đố đổ vách.
Xem ra, ly nhất định phải mang theo mẹ chồng.
Nhưng tôi ít cũng có chút tài năng, tự mày mò cũng kiếm được kha khá, sau nhân cơ hội đầu tư một khoản, thu về bộn tiền.
Ra ngoài ai cũng gọi tôi là “Lạc ”.
Ai mà chẳng muốn làm tài chứ?
Phó Ngôn phối hợp, thi thoảng nói: “Lạc , giờ đi chiều chuộng tình nhân nhỏ của em rồi.”
Anh ấy nhập vai.
năm sau kết , tôi mang thai, vừa xoa bụng vừa Phó Ngôn: “Anh nghĩ là thỏ con hay sói con đây?”
Phó Ngôn: “Anh đều thích.”
Còn không quên bổ sung thêm một câu: “Thích em nhất.”
Nhưng lần đầu tiên đi khám thai, bác sĩ nói là đôi.
Nghĩa là có khả năng hơn để phỏng đoán.
Phó Ngôn càng quan tâm tôi hơn.
Sau vào ngày tôi , Phó Ngôn đợi nhìn thấy mặt con rồi mới vào với tôi, tôi tỉnh sau hết thuốc mê, đang định xem “hộp quà bí mật” của tôi mở ra được gì.
Anh ấy cúi xuống tôi một cái, nói bên tai tôi: “Là anh sói con và em gái thỏ con.”
Tôi mãn nguyện.
Nhưng mở “hộp quà bí mật” kiểu này một lần trong đời là đủ rồi.