Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

11

Tôi ánh mắt đầy ẩn ý Phó Xuyên làm hoảng sợ.

Lập tức giải thích: “Ồ, công ty yêu cầu nghiêm ngặt, dù là tạm thời trong hai , thuộc lòng điều này.”

dường như muốn gì đó.

“Đưa lịch trình cuộc họp mai công ty tôi xem.”

Phó Xuyên dường như không muốn tiếp tục chủ đề này.

có thể chuyển mũi nhọn khỏi tôi: “Được, tôi đi ở xe.”

Không biết tại sao.

Tôi cảm thấy Trần này có địch ý lớn đối với tôi.

Tôi vào bếp chuẩn bữa tối.

Thực tôi nấu ăn không giỏi.

Sống cùng Phó Xuyên bao năm, tôi vẫn không học được cách nấu ăn.

Bình thường anh ấy bận rộn với công việc và học tập, giờ ăn vẫn tranh thủ thời gian giúp tôi nấu ăn.

, tôi thấy anh ấy mệt mỏi mức không mở nổi mắt.

Bảo anh vào phòng nghỉ ngơi.

Kết quả vẫn làm cháy .

Đang lo lắng, Phó Xuyên tỉnh dậy.

Ôm cánh , lười biếng dựa vào khung cửa tôi cười.

Thấy tôi lo lắng, anh đi tới, bỏ vài tép tỏi vào nồi , cắm vài cọng hành.

“Vậy là được à?”

Anh mỉm cười không trả lời thẳng, nghiêng đầu hôn tôi, chậm rãi.

12

Hít…

lại hơi cháy rồi.

Tôi nhanh chóng bỏ vài cọng hành và tỏi vào nồi.

lát sau.

thực sự không mùi cháy.

Tôi bày biện canh lên bàn.

thấy đồ ăn trên bàn, mắt gần như lồi .

thế này?”

Phó tổng ăn khoai tây xào, thịt xào, đậu phụ Ma Bà?!”

Tôi ngơ ngác.

Mấy này thì sao? Đây đã là tôi nấu ngon nhất rồi.

Sao nào.

Làm tổng giám đốc thì không ăn nhà à?

Chẳng lẽ nào ăn tôm hùm, bào ngư?

lườm tôi: “Nhiều dầu mỡ, lại đơn giản như vậy.”

“Thôi, tôi sẽ gọi bà giúp việc nấu ăn sớm.”

“Không cần.” Phó Xuyên đã bước tới, ngồi xuống bàn: “ nhà làm tốt lắm rồi.”

anh thấy đồ ăn trên bàn, nếm thử khoai tây xào, anh sững lại.

13

Có thể anh mấy cọng khoai tây to hơn ngón làm sợ hãi.

Anh ngừng đũa hồi lâu.

cúi đầu, không ngừng đĩa khoai tây xào.

Tôi cảm thấy ngại.

“Phó tổng, tôi vụng về, thật sự không giỏi nấu ăn.”

“Hay để người khác nấu lại…”

thấy Phó Xuyên không gì, cầm đôi đũa nếm thử.

ấy im lặng lát: “ không không giỏi, mà là không biết nấu ăn, mặn thế này, bỏ ớt, sao ăn nổi?”

“Thư ký Trần.”

Phó Xuyên đột nhiên ngắt lời ấy.

nên tan làm rồi.”

định gì đó.

Phó Xuyên giơ vẫy, như đuổi người.

vào tôi, tức giận rời đi.

“Đừng sợ.” Phó Xuyên vẫn không tôi, anh lại cầm đũa gắp khác: “ nấu ngon, hợp khẩu vị tôi.”

Tôi phấn chấn: “Vậy tôi có thể tiếp tục nấu ăn anh không?”

Anh không tôi.

Tôi mới dám chăm chú anh.

Anh gầy quá.

Má hõm vào, trông có vẻ nghiêm nghị.

Rõ ràng đây anh ấy khỏe mạnh.

Cơ bắp rắn chắc.

“Không cần.” Anh ấy từ chối yêu cầu nấu ăn tôi.

Chắc chắn là ăn khó ăn quá rồi.

“Nấu ăn mệt.” Anh ấy : “ cần làm việc trong bổn phận mình, chăm sóc Đậu Đậu là đủ.”

Tôi đột nhiên nhớ lại đây, tôi sau kết hôn tôi sẽ lo chuyện ăn uống anh ấy.

Đi học lớp nấu ăn để nâng cao nghề.

Anh ấy lại không cần.

“Đợi sau này có tiền, anh sẽ thuê người giúp việc nấu ăn.”

có thời gian anh sẽ nấu.”

“Ôn Tri Hạ, anh em không để em ở nhà quanh quẩn trong bếp.”

“Em cả cuộc đời tươi đẹp và thời gian quý báu, anh hy vọng em ngoài nhiều hơn, đi nơi chưa từng .”

14

Đậu Đậu đang gào lên, có lẽ nó đói rồi.

Tôi đi ít thức ăn chó.

Đậu Đậu vừa ăn vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu tôi.

Như thể cần chút lơ đễnh, tôi sẽ chạy mất.

Ăn xong, tôi lại chơi đĩa bay với Đậu Đậu trong vườn.

Đó là môn thể thao nó thích nhất hồi .

Tôi giả vờ ném đĩa bay xa, thực là giấu sau lưng, lặp lại ba như thế mới thật sự ném đi.

Hồi Đậu Đậu tôi lừa.

Sau này nó thông minh hơn.

Nhưng để làm tôi vui, nó vẫn giả vờ lừa.

này vậy.

Cuối cùng tôi ném đĩa bay đi, Đậu Đậu vui mừng phát cuồng, lao đi bắt đĩa bay.

Tôi vui.

Hào hứng huýt sáo.

Nhưng đột nhiên.

Giọng Phó Xuyên vang lên, có chút khẩn trương, cổ tôi nắm chặt: “… rốt cuộc là ai?”

15

Hai năm , tôi vừa qua đời.

Phó Xuyên đã hứa với tôi.

Anh ấy anh sẽ sống tốt.

Sẽ ăn uống đầy đủ, ngủ ngon, tiếp tục làm việc, sẽ chăm sóc Đậu Đậu.

Nhưng linh hồn tôi rời khỏi thể xác.

Tôi thấy Phó Xuyên ôm t.h.i t.h.ể tôi khóc như đứa trẻ.

Suốt hai .

Anh ấy như con thú độc mất bạn đời.

Gần như mất kiểm soát.

Anh ấy không phép ai chạm vào t.h.i t.h.ể tôi.

Dù tôi hỏa táng.

Anh ấy đêm rơi lệ.

Ngồi trên đất, nắm tôi, gọi tên tôi hết này khác.

Gọi tôi là vợ.

16

tôi hỏa táng.

Anh ấy như phát điên lao về phía .

Như muốn cùng tôi vào lò hỏa táng.

người đàn ông cố gắng lắm mới giữ được anh ấy lại.

“Anh Xuyên, anh tỉnh táo lại đi, chị dâu thấy anh thế này sẽ buồn đấy.”

“Đúng rồi A Xuyên, nén bi thương mà sống.”

Phó Xuyên đột nhiên như rút hết sức lực, dường như cơ thể rỗng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương