Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pcs6iBct1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Ngày đầu tiên nhập học, cô Vân Vân đã hào phóng tặng mỗi chiếc túi hàng hiệu.

“Mấy thứ đồ xa xỉ này nhà tôi nhiều lắm, các cậu thích thì tôi tặng thêm vài nữa!”

Hai cô ôm túi không nỡ buông tay, giọng điệu mừng rỡ lạc :

“Vân Vân, cậu rộng rãi quá mất! túi cũng mấy vạn tệ, đúng là tiểu thư nhà giàu khác!”

Vân Vân ra vẻ thản nhiên, nhưng trong mắt không giấu được vẻ đắc ý.

Tôi nhận lấy chiếc túi Chanel Vân Vân đưa, vừa định cảm ơn thì chợt sững .

Vết bẩn bên trong chiếc túi này sao giống hệt chiếc túi Chanel cũ của mình thế nhỉ?

Tôi rút điện thoại ra, nhắn tin dì giúp việc trong nhà, hỏi xem chiếc túi kia của tôi ở đó không.

Rất nhanh sau đó, dì Trương trả lời: “Thưa cô chủ, chiếc túi đó mấy hôm trước đã bị cô lấy ạ. Ông ấy bảo cô cần dùng nên mang trường cô.”

Tôi chết lặng, quay đầu Vân Vân. Cô tôi quan hệ ? Hay là tôi đã hiểu lầm?

Tôi lịch lời cảm ơn các chuẩn bị câu lạc bộ để đăng ký. Trước khi , tôi đặt tấm ảnh gia đình ở vị trí dễ thấy nhất bàn học.

Lúc từ câu lạc bộ trở về , tôi choáng váng khi thấy quần áo của mình bị vứt đầy đất. Chiếc áo sơ mi lụa hàng hiệu bị vò thành đống nhăn nhúm.

Đặc biệt, chiếc váy tôi yêu thích nhất không đã bị đổ thứ chất lỏng lên, vừa dính vừa nhớp.

Tôi liếc mắt , chiếc tủ quần áo bên trái của mình đã bị khóa chặt bằng ổ khóa to.

Lửa giận trong tôi bùng lên: “Ai đã làm việc này?”

Vân Vân chậm rãi đáp: “Là . Quần áo của nhiều quá không chỗ để, nên trưng dụng tủ của mày .”

cách cô thật thản nhiên, mới gặp tôi không thể ngờ cô ngang ngược thế.

Hai cô khác thì bắt đầu những lời chanh chua:

“Đúng là những mặt không lòng, giỏi giả tạo. Bị xử lý như vậy là đáng đời!”

Tôi tức bật cười. Rốt cuộc ai mới là kẻ vô duyên, mất lịch đây:

Vân Vân, cô dựa vào đâu dám động vào đồ của tôi?”

Vân Vân tôi từ xuống dưới liếc đầy khinh bỉ:

“Dựa vào việc là Đích nữ, mày là Thứ nữ!”

“Cô đang linh tinh vậy?”

vào tấm ảnh bàn, ngạo mạn : “Đó là mày, cũng là ! là con vợ cả, là Đích nữ. mày là con của vợ lẽ.”

Tôi liếc tấm ảnh gia đình bàn. Không ngờ thật “đánh cỏ động rắn”, câu được cá lớn .

Nhưng cô lấy đâu ra tự tin như vậy?

tôi gã chồng ở rể thôi ! loại đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân ấy!

Ánh mắt của hai Lưu Trân và Vạn Tình tôi càng thêm khinh miệt và ghê tởm.

“Đúng là không xấu hổ. Trân Trân, sao chúng xui xẻo phải ở chung với con gái của tiểu tam thế này.”

“Chứ nữa. Mẹ đã là loại đàn bà quyến rũ đàn ông thì con gái tốt đẹp cam. Các cậu xem, liệu nó mang bệnh bẩn không?”

“Uầy, nổi hết cả da gà !”

Tôi không nhịn được cười lạnh, đáp trả không chút khách khí:

“Các đã thực hiểu rõ thật chưa? Không sợ lúc bị vả mặt hay sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương