Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Nhiều lắm, nhiều không đếm xuể.

với vẻ châm biếm, mỉa mai: “ , năm đó đúng không tròng. Nếu không đi, có lẽ Lục phu nhân bây giờ chính .”

“Đúng vậy, trước ruồng bỏ Lục tổng, bây giờ chắc hối hận chết đi được.”

Sắc trắng bệch tờ giấy, ngón siết chặt ly đến trắng bệch, trông mong manh sắp đổ.

tôi để ý , quai hàm Lục Châu Ngang bạnh ra rất chặt, ngón cái anh day day vô thức, ẩn chứa sự không vui.

Đó hành động nhỏ vô thức anh mỗi khi đứng trước một sự lựa chọn khó khăn.

Anh đang nghiêm túc suy nghĩ.

Một sau, ngay khi sắp phải bỏ chạy tiếng chế giễu mọi , Lục Châu Ngang đột nhiên uống một ngụm lớn, cất : “Có.”

Tất cả mọi đều sững sờ.

nhắc nhở: “Lục tổng, anh say à, hôm nay vợ anh không đến…”

Lục Châu Ngang đặt ly xuống, lặp một lần nữa: “ tôi yêu có ở đây.”

Một đinh đóng cột.

Tôi không có ở đây, có. Vậy Lục Châu Ngang yêu ai, đáp án đã không cần cũng rõ.

Cả phòng chìm tĩnh lặng.

vui mừng khôn xiết: “Châu Ngang, biết anh còn yêu mà. trở tìm anh đúng không sai.”

Lục Châu Ngang liếc bàn ta đang níu lấy áo mình, một tia sáng lóe lên , anh không hề gỡ ra. Giây tiếp theo, anh thờ ơ dời tầm , khẽ nghiêng đầu.

, anh tôi, luôn đứng ở cửa.

Vẻ Lục Châu Ngang cứng đờ phút chốc.

đứng sau anh, ánh lên một tia đắc ý, thể muốn :

<>[ chưa, dù tôi có rời đi lâu vậy, chứng ưa sạch sẽ Lục Châu Ngang không có tác dụng với tôi.> Tôi trước nay luôn ngoại lệ Lục Châu Ngang.]

, chị đừng để ý nhé, vừa Châu Ngang yêu , chắc anh ấy say quá thôi…”

Một màn kịch vụng , cũng đủ khiến ta ghê tởm.

Tôi khẽ chau mày, phía . ta muốn khiêu khích mà định nắm lấy Lục Châu Ngang.

ngay giây sau, Lục Châu Ngang hất ta ra, bước phía tôi: “ , trời lạnh thế này sao không ở nhà nghỉ ngơi mà đến đây? Chẳng phải luôn quán bar ồn ào sao?”

Giọng dịu dàng, lẽ quan tâm, thể mọi chuyện vừa chưa từng xảy ra.

Tôi ngước anh, nụ cười thanh thoát, tránh bàn anh đang đưa phía mình:

“Hôm nay lạnh thật.”

Trời, quả thật rất lạnh.

Lòng tôi cũng vậy.

5

đến nhà, bát canh giải trên bàn còn bốc khói nghi ngút, từng sợi khói lượn lờ giữa không trung tan biến, thể chưa từng xuất hiện.

Tôi nhấc nắp nồi, lặng lẽ múc một bát canh đặt trước Lục Châu Ngang. Khi định rút , anh đã nắm lấy cổ tôi.

Anh cất : “ , chuyện vừa …”

Anh muốn giải thích những ban nãy. Anh biết tôi đã nghe . tôi đợi một , không anh tiếp.

Vẻ anh càng càng cứng đờ. Tôi cười, giúp anh hoàn thành nốt giải thích: “Uống chút vào, sai chuyện thường tình thôi, hiểu mà.”

Anh sắc tôi, tôi thật sự không để tâm, khẽ chau mày, gật đầu.

Anh lặng lẽ uống canh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương