Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
ngày liền, Đàm Tự chẳng thèm để ý đến tôi.
Có lúc gặp trong tiệc, tôi định chào anh, anh cũng lạnh mặt như không thấy, mọi cảm xúc đều bày ra rõ rành rành.
Đến mức người anh em của anh cũng không chịu nổi.
“Không đến nỗi thế chứ? Sao lại ghét Ôn Lê thế?”
“ so đo gì với một cô gái nhỏ?”
“Không phải tôi nói chứ, Đàm Tự, thật sự hơi nhỏ mọn rồi đấy, giờ tôi cũng thấy khó coi lắm rồi.”
Bởi vì bình thường tôi luôn mang hình tượng dịu dàng, ngoan ngoãn quá sâu trong mắt mọi người, ai cũng tôi người hòa giải.
Mỗi lần có ai đó định giúp tôi và anh ta dịu quan hệ.
Đàm Tự đều u uất nhìn đối phương một cái.
“ không hiểu đâu.”
người ta cạn .
Tôi thấy cứ thế này mãi không ổn.
Tôi và Đàm Tự từng nói rõ.
Chỉ cần hai còn độc thân, có thể cùng nhau tìm niềm vui.
Tôi cũng chẳng thấy có gì ngại ngùng.
Vậy tôi mặc váy ngủ, ôm con mèo trong lòng, đứng gương tự chụp một tấm.
Móng mèo cào một đường đỏ trên ngực tôi, càng tôn làn da thêm trắng mịn.
Vừa thuần khiết, vừa gợi cảm.
Tôi rất hài lòng.
đây, mỗi khi chúng tôi cãi nhau, chỉ cần tôi cho Đàm Tự loại ảnh này, anh ta gần như chẳng kìm nổi.
Giường đầu cãi nhau, giường cuối hòa.
Một lần chưa đủ, hai lần.
Thế lần này, tôi cũng định vui vẻ ảnh cho tài khoản nhỏ của Đàm Tự…
Đúng vậy, tài khoản nhỏ.
Để tránh bị người khác phát hiện, chúng tôi toàn liên lạc bằng nick ẩn.
Nhưng lúc này, rõ ràng là Đàm Tự vẫn chưa nhận ra nick nhỏ của mình.
Tôi nhìn nick chính bị đẩy tận đáy.
Lần liên hệ gần cũng là hồi đại học.
Trên mặt ngoài chúng tôi hầu như chẳng qua lại, nhiều cũng chỉ khách sáo đôi câu.
Mọi người đều nghĩ chúng tôi không quen thân, nhưng phía sau đã hôn nhau đến sưng môi.
Thế là tôi dứt khoát tấm ảnh cho anh ta.
Giây theo.
Nick chính của Đàm Tự hiện lên “Đang nhập…”
Nhưng tôi chờ mãi vẫn chẳng thấy tin nhắn nào.
Tôi mất kiên nhẫn.
Liền trực hỏi: “Đến tôi không?”
Lần này anh ta trả cực nhanh, thậm chí liền bốn tin.
“Bất kể anh là ai.”
“Bây giờ lập tức rời khỏi người cô ấy cho tôi!”
“Hình ảnh (lá bưởi).”
“Rút! Rút! Rút!”
10
Người ta khi cạn thật sự bật cười.
Đàm Tự.
Hy vọng anh hối hận.
Thế tôi lặng lẽ giữ chút thể diện.
Trả anh: “Xin lỗi, nhầm rồi.”
Sau đó chán nản ngồi phịch thảm, ném điện thoại sang một bên.
Tôi bắt đầu suy nghĩ.
Có phải đầu dây dưa với Đàm Tự đã là một sai lầm.
Nếu không phải năm đó Đàm Tự không tố cáo tôi với thầy Vương, còn im lặng gánh lấy hình phạt, tôi cũng chẳng sau đó đi bắt nạt một người thật thà như vậy.
Tôi thất thần rất lâu.
Mới nhớ ra cầm điện thoại lên.
Lúc này, khung chat của Đàm Tự một loạt tin nhắn dài kín màn hình.
“Ồ?”
“Thế cô cho ai?”
“Tiểu Thất à? Nó có chào hỏi anh chưa?”
“Thật ra cô căn bản không có đàn ông khác đúng không?”
“Cô chỉ có tôi, phải không?”
“Không trả ?”
“Bị tôi đoán trúng tâm tư rồi chứ gì?”
“Rốt cuộc cho ai vậy!!!”
“Ôn Lê, tôi bây giờ lập tức đến cô, nếu trong cô có đàn ông khác, tôi thật sự loạn đó!!!”
Anh ta còn nhớ đường đến tôi không nhỉ?
Chưa kịp để tôi định vị.
giây theo.
Chuông cửa tôi vang lên.
Tôi mở cửa, quả nhiên.
Là Đàm Tự.
Anh ta đường hoàng bước vào, vừa vào phòng khách, thấy không có ai.
Thoả mãn hừ dài một .
Rồi người đổ sofa, tay dài dang ra, cằm hất cao, ngạo nghễ nói: “Tôi biết cô không có gan đó, nói đi, có phải cô thích gia đây không? kia tất chỉ là thủ đoạn để thu hút sự chú ý của tôi thôi đúng không.”
“Hừ, thật ra tôi sớm đã biết cô có mưu đồ, chẳng còn cách nào khác, khí chất tôi quá mạnh, cô không kiềm được tôi cũng hiểu được.”
Đàm Tự còn đang hợm hĩnh lải nhải.
Tôi chẳng buồn chiều anh ta.
“Anh tự tin thế cơ à? Ai giấu người chẳng giấu kỹ chút, ai lại giấu ở phòng khách?”
Trong khoảnh khắc, nụ cười Đàm Tự cứng lại.
Sau đó anh ta bật dậy sofa.
“Tôi biết , vừa rồi tôi đã nghe thấy rồi.”
Anh ta đi thẳng phía phòng ngủ, lục soát một vòng lại đi sang thư phòng.
Tóm lại là không tìm thấy.
Sau đó lại sủa ầm lên với cửa phòng tắm.
“Này, ông anh, tôi thấy ông rồi đấy, ra đi nào.”
“Mau lên, tôi có thể là tiểu tam, nhưng hôm tôi đã hôn Ôn Lê rồi, cô ấy rất hài lòng, ông không bằng tôi đâu.”
“Cho ông chủ động rời đi là tốt .”
“Đừng tự ti! Người bên trong, ra đi, anh đây đai đen Taekwondo.”
giây theo, cửa bên trong mở ra.
Con mèo lông vàng nhỏ của tôi khe hở chui ra, vòng quanh Đàm Tự quay vòng.
Không khí đông cứng lại trong chốc lát.
Tôi lên giải vây, gật phía Miu Miu: “Nó đúng là đực đấy.”
“Ừ, cô cũng biết cách an ủi người ta đấy.”
Anh cúi người bế mèo lên, Miu Miu thân thiết dụi vào anh.
Tôi đã lâu không thấy nó nũng nịu thế, đưa tay định sờ móng nó, lại bị nó nhe răng cảnh cáo.
Đàm Tự cười: “Sao mèo của cô lại thân với tôi hơn vậy?”
Nhắc tới là thấy tức.
Ngày ấy chính tôi là người dắt nó đi thiến.
Đàm Tự từng khuyên tôi: “Hay thôi diễn một vở kịch đi, không Miu Miu giận cô đó.”
Tôi không tin.
Nó phòng khám trở , đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi.
Đúng dịp đó Đàm Tự vừa đi công tác nước ngoài , có ngày rảnh, đều do anh chăm mèo.
Thế là Miu Miu quay lưng với tôi, chạy theo Đàm Tự.
Nhưng tôi không định kể này cho anh.
Sợ anh ta phổng mũi.
Thế là Đàm Tự tự nói tự cười, vừa bế mèo vừa trêu.
“Chắc tại tôi đẹp trai thôi.”
Tôi cắn môi, ánh mắt mị hoặc: “Vậy sao? Nhưng tôi thấy anh… cởi đồ ra là đẹp .”
Tai Đàm Tự đỏ lựng.
“Vậy à? Gần đây tôi cũng có tập luyện…”
Tôi cắn môi: “Mèo tôi biết nhào lộn, anh thả nó , tôi cho nó diễn cho anh xem nhé?”
11
Tôi nhân cơ hội thả mèo ra ngoài cửa phòng.
Tôi nhón chân, trực hôn lên môi anh.
Đàm Tự “tặc” một , ôm lấy chân tôi, kéo quấn lên hông mình.
Rồi ép tôi vào tường, hôn sâu.
Thực ra tôi chưa từng nói với Đàm Tự.
Điều tôi thích là được ôm anh.
Lần ngửi thấy hương vị sạch nơi anh, tôi rên thoả mãn.
Đàm Tự thuận thế với tay mở tủ lấy biện pháp phòng ngừa.
Anh nghi hoặc nhìn hộp nhỏ trong tay.
【Ủa? Sao tôi biết chỗ này nhỉ?】
【Hơn sao lại vừa khít cỡ của tôi thế này?】
Thấy anh ta dừng lại suy nghĩ nhàm chán.
Tôi dứt khoát nghiêng người hôn anh, kéo anh bước vào một mảnh ẩm ướt mênh mông.
Khoái lạc.
Hai tuần , anh đưa tôi lên tận mây xanh, nhưng chưa bao giờ đón tôi .
Lúc này mới tính là một lần chân chính.
Khi bước vào thời khắc “thánh nhân” sau đó, tôi rõ ràng lạnh nhạt đi.
Tôi quay lưng phía anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau lưng truyền đến hơi thở nóng hổi.
Đàm Tự hôn lên vai tôi.
Bị anh cọ đến ngứa, tôi nghiêng đầu nhìn.
Trong mắt anh toàn là ý cười, quan trọng là ánh nhìn còn dính dấp, như một chú Samoyed.
Tựa như một khi bị anh bám lấy vĩnh viễn không thoát ra được.
Khoảnh khắc đó, tim tôi như bị một chú cún nhỏ liếm .
Thật kỳ lạ.
Tôi tự cho rằng, khi mất trí nhớ, giữa tôi và Đàm Tự chưa từng có những giây phút như vậy.
Tôi nghiêng đầu, thế lại không dám nhìn vào mắt anh.
Anh cắn lấy tai tôi: “Ôn Lê, anh yêu em.”
Khoảnh khắc đó.
Thần kinh tôi căng chặt.
Tôi gượng cười hai : “Cảm ơn anh.”
Sau đó nhanh chóng bật dậy, lấy ngăn kéo một xấp mặt.
Như né tránh, nhét tất vào tay anh.
“Vậy thôi, anh cũng coi như đã dỗ dành xong rồi, khỏi cần tìm tôi .”
Đàm Tự nhíu mày, giọng không vui: “Tôi nói tình cảm, em lại nói với tôi?”
“ đây chúng ta vốn như vậy.”
“Cái gì?”
Tôi nghiêm túc nói: “Giữa chúng ta, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch đơn giản — và thể xác.”
12
Trong giới truyền ra rằng tôi và Đàm Tự bất hòa, anh ta bắt nạt tôi các kiểu.
Nguyên nhân chủ yếu là vì hồi đại học, Đàm Tự bị cắt thẻ, đói quá uy hiếp tôi đưa cho anh ta một trăm tệ, còn đôi mắt hoe đỏ của tôi khi ấy càng chứng thực này.
Thực ra không phải vậy.
Sau vụ hút thuốc hồi cấp ba, tôi và Đàm Tự lại trở trạng thái nước sông không phạm nước giếng.
Mãi đến năm đại học.
Ba mẹ tôi ầm ĩ ly hôn, vì phân chia tài sản náo loạn không yên.
Thật ra sau kỳ thi đại học tôi đã cai thuốc rồi.
Hôm đó, trong bữa tiệc sinh nhật bạn.
Tôi phòng bi-a dưới tầng, vừa định châm một điếu.
Hộp thuốc trong tay bất ngờ bị ai đó lấy đi.
Đàm Tự tựa vào bàn bi-a, ngón tay kẹp hộp thuốc, ánh mắt như ánh lên những vì sao dịu dàng.
“Chúng ta nam thanh nữ tú, ở chung một phòng, lát bị bắt gặp chẳng phải em lại gán tội lên đầu anh sao? Hửm? Bạn học Ôn Tiểu Lê?”
Tôi nhìn vào môi anh, là đôi môi hình trái tim chuẩn mực, giữa môi trên còn treo một hạt son.
họng tôi nghẹn lại, không còn làn khói mờ mịt để che, khoảnh khắc này chỉ tìm một lối thoát cho bức bối.
Ví dụ như.
Cắn một cái vào hạt son môi ấy.
Đàm Tự còn đang cười nói gì đó, nhưng tôi đã chẳng nghe rõ .
“Anh biết em…”
Tôi trực vòng tay ôm anh, kiễng chân hôn lên môi anh, chặn lại những khiến tôi phiền muộn.
Anh nói, tôi thuận thế cạy ra hàm răng, ban đầu còn vụng .
Khi đầu lưỡi tôi liếm đến hạt son, Đàm Tự hừ một .
sau đó ôm eo tôi, xoay người, dễ dàng đặt tôi ngồi lên bàn bi-a.
Vừa hay, tôi cũng đã mềm chân vì nụ hôn.
Chỉ là khi tôi dừng lại, anh lại không cho.
Gần như nhào tôi vào lòng anh.
reo hò, nhạc nhẽo ngoài cửa đều biến mất.
Chỉ còn lại hơi thở hỗn loạn.
Rất lâu sau, chúng tôi mới tách ra.
Căn phòng tối mờ bao phủ tất thân mật.
Đàm Tự nhìn tôi, lại nhìn môi tôi, tôi đã không còn bức bối .
Hốc mắt tôi hoe đỏ, chảy ra giọt lệ sinh lý.
Tôi tuỳ tiện lau khô, đẩy anh ra, định rời đi.
Anh giữ chặt tay tôi, có chút hoang đường: “Cứ thế đi à?”
Tôi sững lại, rồi cười như đã hiểu, gật đầu.
Sau một hồi lục túi, tôi lấy ra một trăm tệ, nhét vào áo anh.
“Giá thị trường chắc chắn không rẻ thế, nhưng em là khách mới, coi như khuyến mãi đi.”
Đàm Tự tức giận.
Lông mày tràn đầy lửa giận.
Anh rút tờ đỏ: “Anh không…”
Chưa kịp nói xong, cửa đã bị mở ra.
Một đám bạn đứng ở cửa há hốc mồm.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, rồi đến tờ trong tay Đàm Tự.
“Không phải chứ? bắt nạt con gái sao?” Lục Bạch khinh bỉ.
“ đói đến mức này à? Anh em đâu có bạc đãi đâu.”
Tôi cúi mắt, giọng yếu ớt: “Đàm Tự ca, em chỉ còn lại một trăm mặt, thật sự không còn nhiều hơn.”
Câu nói này vừa dứt, đám lập tức mắng Đàm Tự không ngớt.
Đàm Tự tức đến bật cười.
Sau đó bật điện thoại lên.
“Thế à? Vậy thêm WeChat chuyển khoản cho tôi nhé?”