Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bị người ba ngh/iện c/ờ b/ạc đẩy từ ban công, trúng ngay bà nội vừa đi chợ về, khiến bà ch/ết ngay tại chỗ. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại đang nằm trong bệnh viện… đi kh/ám th/.
Hai cô gái tuổi đứng bên cạnh tôi, đôi mắt long lanh gọi tôi một tiếng “Mẹ ơi!”.
Tôi sững sờ tôi đã xuyên hồn vào chính bà nội của mình!
Vậy trong bụng tôi bây giờ là… ba tôi ư?!
Bác sĩ cầm quả siêu âm, khuôn mặt đầy tươi cười:
“Đứa bé rất khỏe mạnh, đã được bốn tháng rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. May quá, vẫn còn kịp.
“Bác sĩ, ph/á th/ đi.”
Câu nói ấy khiến cả phòng bệnh chấn động.
Chồng tôi tức là ông nội kiếp trước của tôi nắm tóc tôi kéo dậy, giáng cho tôi mấy cái t/át ngay giữa bệnh viện.
“Thưa người nhà! Đây là bệnh viện! Nếu còn ra tay nữa, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Bác sĩ và y tá vội vàng xông vào ngăn.
Tôi cảm ơn họ, nhưng cũng thấy việc họ ngăn hơi… thừa thãi. Giá như cứ để ông ta đánh thêm vài cái nữa, có khi lại giúp tôi s/ẩy th/, đỡ phải sinh ra một con s/úc s/inh.
Ông bà nội chồng tôi tức là cụ nội kiếp trước vội vàng đến :
“Cái thai trong bụng Lan Chi là con trai đấy, không được phá!”
“Đúng vậy, mau đưa nó về nhà, khuyên nhủ cho đàng hoàng!”
Thế là tôi bị cưỡng ép đưa về nhà.
Trên đường đi, tôi liên tục nhủ thầm trong đầu:
“Tôi là bà nội, bà nội là tôi. Trên đời này đã không còn Tề An nữa, không còn tôi nữa…”
Nhưng về đến nhà, tôi mới biết cái gọi là “khuyên nhủ” thật ra là trói tôi lại.
Tôi bị nhốt trong phòng hơn ba tháng, ăn uống, đi vệ sinh, ngủ nghỉ đều phải trong một phòng duy nhất.
Cụ nội một tuần vào thay bô cho tôi một lần.
Còn chồng tôi ông nội kiếp trước thì chưa từng bước chân vào.
Họ nói với tôi:
“Lan Chi à, đừng trách chúng tôi. Nhưng cái thai này không thể bỏ được, là con trai đấy!”
“Mày đã đẻ hai đứa con gái rồi, lần này nhất định phải giữ lại!”
Tôi bị đói đến vàng da gầy thịt, đau nhức toàn thân.
Nhưng cụ nội vẫn lầm bầm: “ ăn như heo, mới có mấy tháng mà ăn hết ba quả bí đỏ của tao rồi…”
Tôi tính ra tuổi mình: mới hai mươi. Dù đã mang thai đứa thứ ba, tôi mới chỉ sáu tuổi khi sinh cô con cả.
Thì ra, bà nội tôi thời trẻ đã phải chịu những cực như vậy, vậy mà sau này lại ra sức ngư/ợc đ/ãi tôi và mẹ tôi.
Dù tôi đang sở thế này, nhưng tôi biết, chỉ cần vài ngày nữa thôi, mọi chuyện sẽ thay đổi.
Bởi vì chồng tôi tức ông nội kiếp trước sắp ch/ết.
Kiếp trước, tôi từng nghe bà nội kể chuyện này.
Khi mang thai ba tôi đến tháng thứ bảy, là lúc trong thôn đang sửa đường, khắp nơi toàn là hố sâu.
Lúc đó ông nội thường xuyên lên huyện làm việc, không lui tới nên không biết đường bị đào.
Có lần, ông định đi chơi bài đêm, bà nội còn nhắc ông phải tránh cái hố to trên đường.
Nhờ vậy mà ông thoát ch/ết.
Bà nội thường kể lại chuyện này, lấy đó làm bằng chứng rằng mình từng cứu mạng ông.
Còn kiếp này, tôi không định nhắc nhở gì cả.
Cụ nội ngủ sớm, chẳng biết ông đi đâu nên cũng chẳng thiệp.
cùng, ngày định mệnh cũng tới.
Ngoài sân có người gọi ầm lên:
“Lan Chi ơi, mau ra đây! Chồng mày hố rồi!”
Cụ nội mắt nhắm mắt mở thay , còn tôi thì toàn thân bị trói, không nhúc nhích được.
Đợi đến khi họ khóc than ầm ĩ, có người mới nhớ đến tôi:
“Lan Chi đâu rồi? Chồng ch/ết mà không ra à?”
Một lúc sau, có người xông vào, hét lớn:
“Trời đất ơi! Nhà họ Tề đúng là ác độc, lại trói cả đàn bà có b/ầu vào giường!”
Tôi được dân làng dìu ra, chân không thể co nổi vì quá lâu không vận động.
Thấy xác ông nội được phủ vải trắng giữa sân, tôi khóc lớn một tiếng theo kiểu “hú hồn”:
“Ôi trời ơi, chồng ơi sao ông lại bỏ tôi mà đi thế này?!”
Tôi úp mặt vào đầu gối, suýt thì không nhịn nổi mà bật cười.
Kiếp trước, ông sống tới hơn sáu mươi, phá nát cả gia đình.
Tiền trong nhà đều bị ông mang đi đ/ánh đ/ài, về già còn mua nhà cho người giúp việc, khiến cô cả tức giận đến mức không bao giờ quay về.
Có lần, ông còn giở trò sàm sỡ với mẹ tôi bằng cái tay bẩn thỉu ấy!
Kiếp này ông ch/ết sớm, chắc chắn tôi sẽ dễ thở hơn nhiều.
Hơn hai tháng sau, tôi sinh con.
Là con trai thật. Khuôn mặt giống ba tôi y như đúc.
Xúi quẩy! Tôi thậm chí không muốn cho nó bú một giọt sữa.
Cụ nội cũng không làm gì được tôi.
Cả làng giờ cũng biết họ từng trói tôi, thỉnh thoảng lại có người ghé nhà hỏi thăm, nên họ cũng chẳng làm càn nữa.
Không ngờ sóng gió vừa , sóng khác lại ập đến.
Nhị ông em trai của cụ nội tới đòi chia nhà!
3
“Lan Chi, đừng trách chúng tôi tàn nhẫn. trai tôi đã chết rồi, mày với còn chẳng có giấy đăng ký hôn, không đủ tư cách ở lại nhà của !”
Tôi quay đầu nhìn Thái gia và Thái bà:
“Bố mẹ, của hai người là sao? Cũng muốn đuổi con đi à?”
Hai người họ không nhìn thẳng tôi, nhưng buộc phải đứng ra bênh vực đứa con thứ, bởi về già còn phải nhờ nó phụng dưỡng.
“Lan Chi à, con cứ ngoan ngoãn ra đi, dắt theo hai đứa con gái của con đi.”
“Không được! Tôi đẻ ba đứa, đi thì phải đi hết!”
“Diệu Tổ không thể đi với mày! Nó là trưởng nam trưởng tôn!” Thái gia Thái bà lập tức nổi giận.
“Cút mẹ mày đi! bảo nó tên Diệu Tổ? Nó tên Tề Tâm, tao đặt đấy!”
Vừa hết cữ, tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà, xách theo đủ thứ lỉnh kỉnh. Trước khi đi, tôi cố vòi vĩnh một khoản tiền, không cho thì ngồi lăn ra đất ăn vạ.
“Mọi người này! Tôi vất vả đẻ con trai cho nhà họ, giờ họ muốn giết chết mẹ con tôi à~”
Ông chú hai muốn dẹp chuyện, đành cắn răng móc tiền. Hơn nữa đã có con trai riêng, không muốn nuôi đứa con của cả, nên để tôi dắt theo cả ba đứa.
Tay trái dắt đứa chị lớn bốn tuổi, tay phải kéo đứa em hai tuổi, sau lưng còn cõng thằng bố ruột chưa đầy tháng.
Thế là tôi lên đường vào huyện.
Trên đường, gặp xe ngựa thì đi nhờ, không có thì cuốc bộ. Đến khi vào tới huyện, không những không đói, mà ăn mang theo còn nhiều hơn. Toàn là dân làng thương tình, thấy tôi liền nhét vào tay.
“Lan Chi à, thân cháu quá!”
“Không đâu! Ngày tốt của cháu còn ở phía sau!”
Rời xa cái gia đình Tề kỳ quái, đời tốt đẹp của tôi mới thực sự bắt đầu.
4
Vào đến huyện, tôi bận rộn thuê nhà, dựng sạp, nhập hàng.
Đứa chị lớn mới bốn tuổi đã loay hoay trong nhà. Khi thì nấu ăn cho em, lúc lại pha sữa cho thằng bố ruột, trưa chiều còn cà nhắc ra phố đưa cơm cho tôi.
Nhìn cái thân hình bé chưa đầy mét của nó, xách hộp cơm đi trên đường rồi vấp ngã, tôi đứng phắt dậy. Nhưng nó đã nhanh chóng bật dậy.
“Con không sao đâu mẹ! Cơm của mẹ không đổ!”
“ ngốc! Mẹ sợ con đau đấy!”
“Mẹ yên tâm! Con ngoan nên ông Đất chỉ đùa với con thôi!”
Tôi lau bụi trên mặt nó, định ôm thì nó đã vội đi.
“Mẹ ơi, con về trước, em còn ở nhà một mình!”
Nhìn bóng lưng xíu khuất dần, mũi tôi cay cay, cúi đầu ăn vội mấy miếng cơm.
Đúng là đứa con ngoan, giá sau này đừng mê thằng tóc vàng thì tốt.
Kiếp trước, chị lớn bị thằng tóc vàng lừa gạt, dù sau ly hôn nhưng cũng mát quá nhiều. Kiếp này, tôi nhất định phải canh chừng nó thật kỹ…
5
Sáu bảy năm sau, sạp hàng của tôi đã thành cửa hiệu rộng mấy chục mét vuông, tôi còn mua được hộ ba phòng ngủ trong huyện.
sống ngày càng khấm khá.
Nhưng đúng lúc vui nhất, thằng bố ruột lại trở chứng…
Mấy tháng nay, tôi thấy tiền trong con lợn đất cứ vơi dần. Lục ngăn kéo của hai đứa con gái không thấy, tôi nghi ngờ dồn vào nó.
“Đúng! Con lấy đấy! Ông bà nội con rồi! Họ bảo con là giống nhà họ Tề, sau này phải về Tề gia trang, tiền này là để dành cho con tiêu!”
Tôi không nói nhiều, tát một cái khiến nó bay xa hai mét.
“Nói! Lấy bao nhiêu rồi?”
“Không… không nhiều…” Nó ứa nước mắt, “Mẹ sao đánh con? Mẹ cho chị cả chị hai mấy trăm đi học, con lấy có mấy chục cũng không được sao?”
“Đúng! Không được! Bé xén thì già đâm chết người!”
Tôi rút cái que phơi quần áo, đánh cho nó khóc như ri…
6
Khi tôi mỏi tay, tôi đưa que cho chị lớn bảo nó đánh tiếp.
“Mẹ, con không dùng cái này.”
Chị lớn cởi dép ra, xông thẳng tới.
Từ đó, tiền trong nhà không nữa.
Nhưng yên ổn chưa được bao lâu, hàng xóm đã tới.
Họ bảo con chó nhà họ bị gãy chân, do thằng bố ruột đạp.
Tôi lại cầm que phơi quần áo chọc vào mặt nó:
“Nói! Sao lại bắt nạt chó nhà người ta?”
“Con thấy nó xấu quá! Lại còn tên gì là Teddy, xấu ói luôn!”
“Dù xấu cũng không được đạp chân nó!”
Hàng xóm đứng cạnh, bất đắc dĩ gạt tay tôi:
“Ừm… nó không xấu…”
Sau trận đòn ấy, nó lại ngoan vài .
Nhưng tôi không ngờ nó còn “sáng tạo” hơn thế.
Vì chuyện con chó, nó căm ghét nhà hàng xóm, lén vớt hết cá vàng trong bể lên bóp chết.
Thật không thể tin nổi!
Tôi đã hiểu thế nào là “gen di truyền”. Dù đã đưa nó ra khỏi môi trường cũ, nhưng bản chất trong máu khó mà thay đổi.
Nó ngày càng giống ông nội – ích kỷ và bạo lực.
Lần này tôi không đánh, mà gọi thẳng cảnh sát.
Cảnh sát nhìn đứa bé bảy tuổi, cũng lúng túng:
“Ơ… chị ơi, đây là chuyện gia đình…”
“Hủy hoại tài sản người khác là phạm pháp!”
“Thực ra không nghiêm trọng thế…”
“Tôi không quan tâm! Bắt nó đi, tôi không quản được nữa!”
Có lẽ uy lực đồng phục có tác dụng, hoặc nó thực sự sợ tôi bỏ , nhất quyết không chịu đi.
Nó quỳ xin lỗi tôi, xin lỗi hàng xóm, thậm chí dập đầu trước cảnh sát.
Nó sợ thật rồi…
7
Năm năm sau, chị lớn vào cấp ba.
Học lực xuất sắc, luôn đứng đầu lớp.
Chị hai học lớp 8, tuy bình thường nhưng ít nhất cũng đủ điểm vào cấp ba.
Riêng thằng bố ruột vẫn đúng chất “bùn nhão không tô được tường”.
Dù đã bỏ tật trộm cắp và đánh nhau, nhưng việc học thì đúng là không thể ép.
Tôi bảo nó học hết cấp hai rồi đi lính, nó mừng suýt nhảy lên nóc nhà.
Nhờ trí nhớ kiếp trước, tôi biết buôn gì có lãi.
Giờ đây, tôi đã có sáu cửa hiệu, thuê quản chuyên nghiệp nên chẳng cần túc trực.
sống ngày càng sung túc, tôi suýt quên “kiếp nạn” của chị lớn.
Thằng tóc vàng xuất hiện…
Kỳ nghỉ hè năm lớp 10, tôi về nhà sớm, nghe thấy tiếng động trong phòng.
Âm thầm cầm cây chổi, tôi rón rén bước vào.
khe cửa, tôi thấy chị lớn đang lục lọi, ánh mắt dừng lại ở chiếc hộp có khóa.
Tôi bước vào, bất ngờ lên tiếng:
“Chị lớn gì thế? Để mẹ giúp!”
Chị lớn giật mình, quỵ đất.
“Mẹ… mẹ về rồi sao?”
Ánh mắt lảng tránh của nó khiến tôi linh cảm chuyện chẳng lành.
Nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh:
“Chị lớn, con định làm gì?”
“Con… con không làm gì…”
“Cái hộp đó khóa sổ hộ khẩu, con định đi theo trai?”
Nghe vậy, mặt chị lớn biến sắc.
8
“Mẹ ơi! Xin mẹ đồng !”
Tôi bất lực ôm đầu, không hiểu sao trường nội trú mà nó vẫn gặp được thằng tóc vàng.
“Chị lớn! Mới 17 tuổi, có lấy trộm sổ hộ khẩu cũng không hôn được!”
“Không sao, con có thể đợi, đợi thêm ba năm nữa…”
“Đợi cái con…”
Tôi nuốt câu chửi vào trong, hít sâu mấy lần.
“Chị lớn, con không nói gì với mẹ, trộm sổ rồi định bỏ trốn, có phải sợ mẹ không đồng không?”
“Mẹ… mẹ biết rồi sao?”
“Mẹ còn biết, thằng bạn trai đó để tóc vàng nữa.”
Chị lớn tròn mắt…
8
“Mẹ… sao mẹ cũng biết?”
“Thôi được, muốn hôn hả? Mẹ đồng .”
“Hả?!”
“Cưới hỏi đâu phải chỉ cần sổ hộ khẩu. Gọi nó mời bố mẹ sang, mẹ sẽ nói chuyện hôn sự.”
Chị lớn mừng đến mức không tin nổi, tự tát mình một cái mới biết không phải mơ.
“Trời ơi! Cảm ơn mẹ! Con sẽ bảo nó gọi bố mẹ ngay!”
Mấy sau, thằng tóc vàng dẫn bố mẹ nó tới.
Họ chọn một quán bánh mì thịt bò An Huy chính hiệu. Tôi liếc nhìn bát mì bốc khói bọc nilon, không động đũa.
Tôi lên tiếng trước:
“Đã định hôn thì con gái tôi còn , chưa đủ tuổi, phải đợi ba năm. Nhà các chị đợi được không?”
Thằng tóc vàng và bố mẹ nó gật đầu lia lịa.
Tôi tiếp tục:
“Nhưng ba năm này không phải đợi không. Coi như nhà các đặt trước, phải có đính hôn, hiểu chứ?”
“Hiểu hiểu!”
“Đính hôn phải có nghi, sính cùng tam kim phải chuẩn bị đủ. Trong ba năm, phải mua nhà cho con trai, tôi không để con gái mình ở nhà thuê.”
Mặt ba người bên kia biến sắc.
9
Tôi quay sang chị lớn:
“Chị lớn, thấy mẹ nói có sai không?”
“Dạ không, người ta cưới vợ cũng thế mà.”
“Đã không sai, sao họ giở mặt ra thế?”
Lúc này, chị lớn mới để sắc mặt đối phương.
Thằng tóc vàng lên tiếng trước:
“Sính không có! Tôi còn là trai tân, chẳng đáng giá hơn tiền à?”
Tôi cười lạnh:
“Mày bảo trai tân là trai tân? Cởi quần ra cho tôi kiểm tra!”
Nó ho khan một tiếng:
“Còn tam kim… đồng được không? nghĩa ‘đồng tâm hiệp lực’.”
“Sao không luôn tặng vòng lon bia, nghĩa ‘bảo vệ môi trường’?”
“Ừ nhỉ! Cũng được đấy!”
Không cần tôi nói, mặt chị lớn đã đen kịt.
Thằng tóc vàng tiếp tục:
“À còn nhà… nhà tôi không có, nhà chị đầy nhà mà? Cho bọn em một , thêm một cửa hàng làm của hồi môn, tiện cả đôi!”
cùng, chị lớn không nhịn được nữa:
“Vương Thiết! khốn! Muốn ăn bám nhà tao à?”
“Tôi khốn gì? Yêu cầu của mẹ mày, tôi đáp ứng hết mà?”
Bố mẹ nó cũng phụ họa: “Đúng đấy! Đúng đấy!”
Chị lớn vốn tính nóng, quật ngay bàn. Mấy bát mì đổ ụp lên người ba người họ.
Thằng tóc vàng tức giận, giơ tay định đánh. Tôi hét một tiếng, chị hai và thằng bố ruột cầm gậy xông vào.
Chưa kịp van xin, nó đã bị thằng bố ruột đè đất:
“ động vào chị tao? Mày có mấy cái mạng?”
10
Mọi chuyện thúc trong hỗn loạn.
Trên đường về, chị lớn chị hai áp sát hai bên, thằng bố ruột vác gậy đi đầu.
Năm đó, đĩa lậu tràn lan.
Bài “Nhất sinh sở ái” vang lên:
“Bể dậy sóng yêu thương
Trần gian khó trốn định mệnh
Yêu nhau mà chẳng tới đôi
nên tin vào duyên trời?”
Tôi bóp nhẹ tay chị lớn:
“Chị lớn, duyên phận đừng vội. Con không có bố, nên tưởng tình đàn ông quý giá. Nhưng tương lai còn dài.”
Chị lớn mắt đẫm lệ, thề sẽ tập trung học, thi đại học, kiếm tiền phụng dưỡng mẹ.
Còn đứa vô tư chị hai?
Nó chỉ vào lưng thằng bố ruột cười rúc rích:
“Mẹ ơi, chị lớn , thằng cu như Tôn Ngộ Không không?”
“Giống!” Hai mẹ con đồng thanh…
11
Hai năm sau, tôi phá sản.
Lũ quét cuốn trôi cửa hàng và hàng hóa. Tôi chỉ còn nhà.
Chị lớn đỗ Thanh Bắc nhưng nhất quyết không đi học.
Lần đầu tiên – và cũng là duy nhất – tôi tát nó.
“Bậy! Mấy đỗ Thanh Bắc mà bỏ?”
“Mẹ ơi, nhà mình hết tiền rồi.”
“Không sao, còn nhà.”
“MẸ!!!”
cùng, chị lớn nghe lời lên đường.
“Mẹ đừng gửi tiền, con sẽ đi làm thêm.” Nó nói trước khi đi, “Con sẽ cố kiếm tiền, mẹ đừng với các em.”
Trên chuyến tàu xanh Bắc tiến, chị lớn thò đầu ra cửa sổ:
“Mẹ ơi! Sau này con đưa mẹ lên kéo cờ!”
“Không cần! Mẹ rồi!”
“Hả? Mẹ ở đâu?”
“Hồi rồi! cả duyệt binh nữa! Trên TV màu!”
Gió cuốn lời tôi đi. Chị lớn không nghe thấy.
Lau nước mắt, tôi về nhà mệt mỏi, moi trong ghế thấy phong bì.
Bên trong là tiền học phí tôi dành dụm – nó không mang theo.
Tôi vừa đếm tiền vừa khóc, đứa bé ngốc này!
Nhưng đếm xong, phát hiện thừa một xấp.
Không đúng!
Chị hai đâu?
Bỗng tôi đau đầu, lục lại ký ức kiếp trước.
Trong ký ức, ngoài ông nội nghiện bài, bà nội chì chiết, chỉ có bố mẹ và chị lớn mỗi năm về một lần.
Chưa từng có chị hai.
Nhưng không, tôi có chị hai.
Tôi đã thấy ảnh cũ – một cô gái tươi cười đứng giữa chị lớn và bố tôi.
Sao tôi chưa gặp cô ấy?
Chợt hiểu ra, tôi gõ cửa nhà hàng xóm:
“Cháu thấy con bé thứ hai nhà tôi không?”
“Sáng thấy nó đi với một bà già…”
Hàng xóm bỗng giật mình:
“Trời ơi! Bà đó là kẻ buôn người!”
12
Trên đường đến đồn công an, tôi một chiếc dép.
Chị hai mới 17 tuổi! Nếu bị bán lên rừng thì hết đời!
Công an ghi lời khuyên xong bảo về chờ. Nhưng tôi không thể ngồi yên.
Tôi đón thằng bố ruột từ trường quân sự về. Nghe tin, nó cùng tôi đi hỏi khắp nơi.
cùng, có người chỉ:
“Con bé nhà chị? Nó đến gia trang rồi.”
Khi hai mẹ con tới nơi, thấy chị hai đang đi cùng một người đàn ông lạ.
Tôi xông tới kéo chị hai lại:
“Con đi đâu thế!”
Chị hai nhìn tôi và thằng bố ruột, nước mắt ròng:
“Mẹ ơi, đừng con nữa! Con tự bán mình rồi! Tiền con để hết cho mẹ rồi!”
Nó vừa nói vừa đẩy tôi, nhưng tôi đứng trơ.
“Mẹ về đi, dắt thằng cu theo đi! Chị lớn cần tiền học, con học dốt, chỉ phí gạo…”
Tôi vẫn đứng trơ như đá.
cùng, tôi dang rộng vòng tay ôm chặt lấy chị hai.
“Đi thôi, theo mẹ về nhà!”
Nhưng vừa bước đi, gã đàn ông bên cạnh chị hai đã giơ tay chặn lại.
“Đi đâu? Cô ấy là vợ tôi mua bằng tiền đấy!”
Tôi rút xấp tiền trong người, nhét vào tay :
“Tiền đây, trả lại! Từ giờ đừng đụng vào con gái tôi!”
“Cái gì thế? Giao dịch xong rồi! Đừng đi! Cấm đi!”
Thằng bố ruột nhặt đá định ném, mấy người trong làng ra ngăn lại.
“Cái quái gì đây! Chưa bắt nạt người họ ở gia trang này!”
Nhưng ngay sau đó, họ im bặt.
Vì con dao phay trong tay tôi sáng loáng.
12
đó, tôi như điên cuồng vung dao chém loạn xạ.
tới là chém, dù chẳng trúng nhưng đủ khiến lũ kia khiếp vía.
Kể cả chị hai và thằng bố ruột cũng đứng chết trân, không biết nên khóc cười, cùng chỉ biết chửi bới lảm nhảm.
Có lẽ thấy nhà tôi quá hung dữ, bọn họ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, dù sao cũng không tiền nên bỏ .
Tôi kéo chị hai về, thằng bố ruột theo sau, thi thoảng lại ném ánh mắt sát khí về phía đám người kia.
Về đến nhà, ba mẹ con ôm nhau khóc tức tưởi.
“Chị hai! Ngốc à? lại tự bán mình thế?”
“Chị hai! Chị học toán kiểu gì vậy? Bán mình có năm trăm, đủ làm gì?”
“Mẹ ơi, con xin lỗi! Thằng cu im đi!”
Tôi giơ tay, cho mỗi đứa một cái búng trán.
“Hai đứa im hết, chuyện rồi, đừng kể chị lớn kẻo nó lại bỏ học!”
“Mẹ còn trẻ, còn cơ hội làm lại từ đầu. Chị hai học hành tử tế, thằng cu đi lính cho tốt, ngày tốt còn ở phía sau!”
Hai đứa gật đầu lia lịa.
Từ chuyện này, tôi hiểu ra một điều:
Kiếp người có số, dù trọng sinh cũng không ngăn được nghiệt duyên, nhưng có thể thay đổi cách giải quyết.
Như chị hai, kiếp trước tôi biết có người này nhưng chưa từng gặp, vì cô ấy đã bị bán từ sớm.
Lần này khác, tôi được cô ấy về, nghiệt duyên cũng .
13
Bốn năm sau, việc kinh doanh của tôi ngày càng phát đạt.
Dù đường đời gập ghềnh, nhưng chỉ cần bắt đầu lại, không bao giờ là muộn.
Chị lớn tốt nghiệp, ở lại Bắc Kinh làm cho công ty nước ngoài, mỗi tháng đều gửi tiền về.
Chị hai học không giỏi nhưng có đầu óc kinh doanh, sau khi tốt nghiệp cấp ba ở lại phụ tôi buôn bán.
Còn thằng bố ruột sắp được thăng chức.
Lúc này, tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc!
Kiếp trước, tôi sống trong gia đình hỗn loạn:
Ông nội và bố nghiện bài, bà nội trọng nam khinh nữ, mẹ thì nhu nhược.
Tôi chưa từng một ngày cảm thấy hạnh phúc.
Khi cái chết cận kề, bố tôi treo cổ tôi trên ban công, ép mẹ đưa tiền cho đi cờ bạc.
đó, đúng là hết nhân tính.
Nhưng mẹ tôi không phải không muốn cho, mà thật sự không còn đồng nào, dù quỳ lạy cũng không lay chuyển được lòng .
Bố tôi điên cuồng buông tay, tôi thẳng , đập trúng bà nội vừa đi chợ về…
Nghĩ đến đây, tôi lén thắp nén hương cho bà.
Cảm ơn bà đã đầu thai, để tôi mượn thân xác bà sống lại một kiếp người đầy đủ.
Nhưng “vui quá hóa buồn”.
Thằng bố ruột từ quân đội về, dẫn theo một cô gái.
Nhìn khuôn mặt cô ấy, tôi suýt ngất.
Cái này… là mẹ tôi mà?!
“Không được! Mẹ không đồng !”
“Sao thế mẹ? Con và Tiểu Liên là tình yêu đích thực!”
“Tình yêu cũng không được, sau này con sẽ hại cô ấy!”
Thằng bố ruột sửng sốt, tưởng tôi khinh gia cảnh nhà gái, nào ngờ là khinh chính nó.
“Mẹ ơi, sao con lại hại cô ấy?”
Nó vốn bướng bỉnh, thấy tôi không nhượng bộ, lôi cô gái ra về, đóng sầm cửa.
Lúc đi, mẹ tôi nhìn tôi đầy oán hận, chắc nghĩ tôi là mẹ chồng độc ác.
Ác thì ác vậy, tôi không quan tâm.
Kiếp trước, mẹ tôi sở nửa đời người, tuổi trung niên còn chịu tang con gái.
Năm tôi chết mới 14 tuổi, mẹ tôi bạc trắng mái đầu, khóc lóc không cho chôn cất.
Lúc đó, tôi lơ lửng trên không, nhìn bà vừa khóc vừa cười, rồi tự tát vào mặt mình.
Nỗi đau, sự hối hận và khát khao giải thoát của bà, tôi đều chứng kiến.
Trời ơi! Đừng để điều đó lặp lại…
Nhưng nghiệt duyên đã định.
Khi họ quay lại, bụng mẹ tôi đã hơi lồi, thằng bố ruột mặt mày đắc chí:
“Mẹ ơi, chúng con đã ‘gạo chín cơm rồi’, mẹ sắp được làm bà nội đấy!”
Tôi im lặng giây lát, rút điện thoại gọi cho chị hai:
“Chị hai à, mẹ đau lưng rồi, muốn đánh thằng cu thì làm sớm đi.”
14
Mấy năm trong quân ngũ khiến thằng bố ruột vạm vỡ, nhưng trước uy hiếp huyết mạch của chị hai, nó vừa vừa rống:
“Mẹ ơi! Tiểu Liên có bầu rồi, mẹ có đánh chết con thì chúng con cũng phải cưới thôi!”
“Mẹ biết, nhưng không đánh một trận, mẹ không ngủ được.”
“…”
Mẹ tôi đứng bên không biết nên không, cùng quỳ khóc:
“Dì ơi, chúng cháu yêu nhau thật lòng, xin dì hãy chấp nhận!”
Tôi hỏi: “Cháu nghĩ nó yêu cháu thật sao?”
Cô ấy gật đầu.
“Ngốc ạ! Đàn ông thật lòng yêu, sao lại để cháu mang bầu trước hôn nhân? Nếu yêu, nó sẽ nghĩ cho danh dự và sức khỏe của cháu!”
“Dì…”
“Nhìn thái độ nó với mẹ đây này, nó đang dùng cái bụng của cháu để uy hiếp mẹ nó. Cháu và đứa bé chỉ là công cụ thôi.”
Thằng bố ruột đỡ cây gậy của chị hai:
“Mẹ! Mẹ nói gì thế? Đây là chia rẽ tình cảm của con!”
“Mẹ chia rẽ à? Hộ khẩu của con đã chuyển về quân khu rồi, muốn cưới cần gì phải hỏi mẹ?”
Như chạm đúng tim đen, thằng bố ruột đờ người, Tiểu Liên cũng sững sờ.
Tôi tiếp tục:
“Con làm trò này, chỉ là muốn lấy hôn nhân làm cớ vòi tiền vòi nhà của mẹ.”
“Mẹ ơi, con không…”
Tôi lấy một xấp tiền trong hộp, đưa cho Tiểu Liên:
“Mỗi người một số phận, cháu có lựa chọn và nghiệt duyên của mình. Mẹ chỉ giúp được thế này.”
“Số tiền này coi như quà cưới, cũng là tiền đoạn tuyết mẹ con giữa tôi và nó!”
Nghe vậy, thằng bố ruột cuống quýt:
“Mẹ! Mẹ làm gì thế?”
“Mang tiền này đi, đủ dùng đến khi đẻ. Con cũng có lương, tự lo lấy sống sau này.”
“Mẹ, mẹ nghiêm túc đấy à?”
Tôi phất tay, chị hai đuổi hai người ra ngoài.
15
Định mệnh khiến tôi gặp lại mẹ tôi.
Lúc đó bà đã mang thai tám tháng, quỳ trước cửa nhà tôi:
“Dì ơi, cứu cháu với!”
“Nó đánh bạc thua hết tiền, bị quân đội đuổi việc, giờ bị chủ nợ bắt đi rồi! Họ bảo không trả tiền sẽ chặt tay nó!”
Tôi bình thản nhìn bà.
“Dì biết dì ghét nó hư hỏng, nhưng nó vẫn là con ruột của dì mà!”
Con ruột cái nỗi gì?
Nó là bố tôi, bố khốn nạn!
Hai kiếp người vẫn không ra gì!
Tôi tưởng nó đã được uốn nắn từ , nào ngờ vẫn thành thứ này.
“Nó ở đâu?” Tôi thở dài. “Mẹ đi cứu nó.”
Theo mẹ tôi đến chỗ chủ nợ, tôi trả tiền xong.
Gã râu xồm đầy hình xăm nhận tiền, rồi nhìn tôi chằm chằm:
“Chị à, em khuyên thật, lần này chị trả tiền cho nó, cả đời sẽ phải trả tiếp. Loại người này em thấy nhiều rồi, không bao giờ thay đổi.”
“Chị biết.”
“Người xưa nói ‘mẹ hiền con hư’.”
“Sao em biết chị là mẹ hiền?” Tôi mỉm cười. “Em trai, nó nợ em đã trả, nhưng còn nợ chị thì nhờ em thu hộ.”
“Thu cái gì?”
“Đánh gãy tay nó cho chị!”
Gã râu xồm và đám đệ tử tròn mắt, thấy ánh mắt kiên quyết của tôi mới biết tôi không đùa.
Gã ta ra hiệu, mấy tên đệ tử liền ghì chặt thằng bố ruột.
Bất chấp nó kêu gào, gã râu xồm vung gậy đập mạnh, tay nó gãy rời.
Thằng bố ruột ngất xỉu tại chỗ.
Gã râu xồm dập tắt thuốc, cười với tôi:
“Chị quả là nhân vật!”
16
Sau đó, tôi quẳng thằng bố ruột vào viện, không thèm nhìn mặt nữa.
Hơn tháng sau, mẹ tôi sinh con, một bé gái.
Đặt tên là Tề An.
Bên giường bệnh, mẹ tôi mím môi, không nhìn tôi, sợ tôi chê đứa bé là gái.
“Dì…”
“Đứa bé dễ thương quá, giống chị ngày xưa.”
Nước mắt bà suýt trào ra.
“Đừng khóc, mới sinh xong khóc hại người. Khi nào khỏe lại, dắt con về nhà ở với chị.”
“Dì ơi, cháu gọi dì bằng mẹ được không?”
“Không được.”
Tôi thấy kỳ quặc, nhưng lại nói:
“Hai đứa chưa đăng ký hôn, chưa làm đám cưới, gọi mẹ không hợp. Nhưng chị nhận cháu là con dâu.”
Mẹ tôi cúi đầu, mỉm cười.
Khi đứa bé được nửa tuổi, chúng tôi phát hiện ra điều bất thường.
Ngoài lúc mới sinh, nó chưa từng khóc.
Không như những đứa trẻ khác cười đùa, nó chỉ thờ ơ nhìn lên trần nhà.
Mẹ tôi sốt ruột, đưa con đi khắp nơi, cả chị lớn chị hai cũng giúp bác sĩ.
Chỉ mình tôi khuyên bà bỏ .
Vì tôi biết do – đứa bé này chính là thân xác thật của tôi. Tôi còn tồn tại, nên hồn nó không thể trở về.
Chị lớn không hiểu, hỏi tôi:
“Mẹ ơi, sao mẹ ngăn em dâu chữa bệnh cho cháu?”
“Cháu không bệnh, chỉ hồn thôi.”
“Vậy chúng ta gọi hồn về, con đi mời thầy.”
“Nếu hồn nó về, mẹ sẽ chết, các con có muốn không?”
“Mẹ… mẹ nói gì thế…”
17
Sau nhiều lần chữa trị vô hiệu, mẹ tôi dần từ bỏ.
Dù sao đứa bé ngoài việc không nói không cười, cũng rất ngoan.
Ăn xin ăn, mặc xin mặc, như một con rối biết đi, không hề có cá tính.
Trong thời gian này, thằng bố ruột về thăm vài lần.
Tay nó đã lành, mỗi lần về
“Mẹ, con biết lỗi rồi! Người em năm xưa dẫn con đi đánh bạc đã bị chém chết, chủ nợ còn xông đến nhà họ đòi tiền, khiến cả nhà tan cửa nát nhà. Mẹ ơi, giá như con chưa từng đánh bạc thì tốt biết mấy!”
Mẹ tôi ôm đứa bé, đứng bên cạnh khóc nức nở. Cô cả và cô hai thấy tôi im lặng, cũng không lên tiếng. nhà chìm vào tĩnh lặng.
Họ không biết rằng trong vài phút ngắn ngủi, tôi đã sống lại cả kiếp trước của mình.
Khoảnh khắc từ ban công, nỗi kinh hoàng khi chạm đất, nỗi đau thể xác sau hơn hai mươi năm, tưởng chừng đã phai mờ. Tôi chìm đắm trong hồi ức, cho đến khi giọng bố tôi vang lên lần nữa:
“Mẹ! Xin mẹ cho con một cơ hội!”
“Con đứng dậy đi.”
“Mẹ… mẹ không trách con nữa ư?”
“Mẹ mệt rồi.”
18
Sau đó, bố tôi và mẹ tôi dọn ra ngoài sống. Kiếp này, họ tự lo cho sống của mình, tôi không thiệp nữa.
Nghe cô hai kể, bố tôi thực sự đã thay đổi. Ông làm ăn chăm chỉ, nuôi mẹ tôi béo trắng béo tròn, cũng rất tốt với con cái. Tôi chỉ cười, không nói gì.
Thấm thoắt mấy năm sau, cô cả dẫn về một người đàn ông ngoại quốc cao ráo. Giờ đây, cô tự tin và rạng rỡ, tay trong tay người yêu đến chào tôi:
“Mẹ, con và James về nước ấy làm cưới trước, tháng sau sẽ quay lại tổ chức tiệc kiểu Trung Quốc.”
“Tốt lắm, tốt lắm!”
“Mẹ, con giờ lớn tuổi rồi, cũng nhát gan. James nói không cần sinh con cũng được, hai đứa muốn tập trung vào sự nghiệp.”
“Chuyện của các con, tự quyết định đi.”
Tôi cười híp mắt, càng nhìn “con rể” càng thấy thích – trông ta giống Johnny Depp quá!
Cô hai cũng được hạnh phúc. cưới náo nhiệt vô cùng, ngay cả bố mẹ tôi cũng dẫn con đến chúc mừng.
Cô bé vẫn trầm lặng, ít nói. Người khác trêu đùa, cô không phản ứng, thậm chí chẳng chớp mắt. Duy chỉ thấy tôi là cười, hễ tôi ở gần, đôi tay luôn đặt lên người tôi, nở nụ cười ngây ngô.
Mẹ tôi bảo: “Đúng là tình cảm cách đời.”
Còn tôi nói: “Nó vốn là chính tôi.”
19
Mấy năm sau, đứa bé lên bốn – đúng tuổi tôi đời kiếp trước. Một , linh tính xấu dâng lên, tôi cảm thấy nhà bố mẹ sắp xảy ra chuyện.
Khi tôi đến, đúng lúc thấy cô bé giống hệt kiếp trước của tôi đang trèo lan ban công.
Tôi hét lên, nhưng cô bé không nghe thấy. Khi bố mẹ tôi từ bếp ra, cô đã .
Chỉ một giây, tôi đỡ được cô. Cũng một giây, cả người tôi như gãy vụn, mắt tối sầm rồi ngất đi.
Tỉnh dậy trong bệnh viện, xung quanh giường là cô cả và chồng ngoại, cô hai cùng gia đình, bố mẹ tôi dắt theo cô con gái ngơ ngác – tất cả đều đẫm nước mắt.
“Mẹ ơi…”
Tôi biết thời khắc của mình đã điểm. Khi giơ bàn tay run rẩy, mọi người đều muốn đỡ lấy, nhưng mắt tôi chỉ nhìn cô bé bốn tuổi.
Cô bé vốn đần độn bỗng như nghe được tiếng gọi, bước nhanh đến nắm tay tôi.
“A… a…” Cô cố phát ra âm thanh.
“A… a…” Tôi khẽ nhắm mắt lại.
“Bà ơi!”
Cô bé tên Tề An, cất tiếng nói đầu tiên sau bốn năm:
“Con về rồi.”
20
Trương Lan Chi đã ra đi, giờ tôi là Tề An.
Tôi trở lại tuổi bốn, lặng lẽ nhìn các bậc trưởng bị khóc lóc quanh giường bệnh của bà. Trên chiếc giường ấy, từng in dấu mấy chục năm đời tôi.
Họ tổ chức tang bà thật long trọng. Trong buổi , tôi nghe từng người nói lời muốn gửi đến mình:
Cô cả nói: “Mẹ ơi, cảm ơn mẹ! Nhờ mẹ, con học xong đại học, có được sống viên mãn như nay. James sắp điều chuyển về nước, con sẽ đi cùng. Không còn mẹ, nơi này chẳng có gì lưu luyến nữa. Em hai và thằng em giờ cũng nên người, đặc biệt là nó đã thay đổi rất nhiều. Mẹ yên tâm nhé. Mẹ từng bảo con là đứa con khiến mẹ tự hào nhất, nhưng thực ra, có người mẹ như mẹ, chúng con đều tự hào!”
Cô hai nói: “Mẹ ơi, công ty nhà ta sắp lên sàn rồi! Con giỏi không? Chồng con sẽ hoàn tất thủ tục tháng sau, tiếc là mẹ không kịp chứng kiến… Mẹ đi đột ngột quá, giờ nghĩ lại con vẫn thấy choáng… Thật đấy…”
Cô hai gục đầu lên vai chồng khóc nức nở, một lúc sau lại bật cười:
“Mẹ ơi, lạ thật, con càng nhìn Tề An càng thấy giống mẹ! Mẹ vừa đi, bệnh đần của nó khỏi hẳn. Chẳng lẽ mẹ nói đúng, nó chính là mẹ? Dù sao đi nữa, mẹ yên lòng, mẹ thương nó bao nhiêu, con sẽ thay mẹ thương nó bấy nhiêu!”
Bố mẹ tôi quỳ trước bia mộ. Bố tôi nức nở, tự tát vào mặt mình liên hồi:
“Mẹ ơi, con là khốn nạn! Khi mẹ còn sống, con chẳng phụng dưỡng mẹ chu đáo! Từ nay mẹ cứ giám sát con, nếu thấy con hư, đêm về tát cho con tỉnh ngộ!”
Trong góc khuất họ không nhìn thấy, tôi lặng lẽ nước mắt…
21
Tôi bốn tuổi, được bố mẹ đưa vào trường học lại từ tiểu học, sau đó nhảy lớp lên thẳng cấp ba.
Mọi người bảo tôi là thần đồng, kỳ thực chỉ là “thành tài muộn”. Họ còn nói tôi chín chắn hơn bạn cùng trang lứa, đôi khi chín chắn quá mức, nói năng như một bà cụ.
Ngay cả bố tôi nhìn tôi cũng khác, ông bảo mỗi lần thấy tôi là muốn quỳ …
Tái sinh một kiếp, tôi gạt bỏ vẻ nhu nhược kiếp trước, sống phóng khoáng tự tại.
Bởi khi lòng biết đủ lấn át sự tự ti, hạnh phúc sẽ thấm đẫm cả đời người.