Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mùa đông ở Quảng Châu, thật lạnh.
Ngô Hương Quân trước một quầy hàng bán nước nhỏ ăn những viên mềm dẻo, nóng hổi.
Mục đích đến Quảng Châu, để xem nàng ổn không. Nhưng, lại nhận cho mình một công việc khó khăn.
Khóe miệng hắn không nhịn được nở một nụ khổ.
Nhớ lại cuối tháng mười hai, sư phụ đến nhà tìm hắn, muốn hắn nể mũi già nua của mà hát kịch cho người Nhật…
“Sư phụ lạy ngươi đây…”
Một tiếng “phịch” vang , lão sư phụ đẫm lệ trước hắn. vậy, hắn cũng trước lão sư phụ, hai người cứ thế nhìn nhau.
Lão sư phụ, nước lưng tròng.
Ngô Hương Quân, im lặng không nói.
“Lũ tiểu quỷ đó nói nếu ngươi không chịu thì sẽ phá tan hí phường của chúng … Chúng làm sao đối với liệt tổ liệt tông đây…”
“Sư phụ, trước tiên hãy rồi nói.”
“Không, không , ngươi không đồng ý, không ! c.h.ế.t cho xong!”
Lão sư phụ bướng bỉnh lắc , nói gì cũng không chịu nhấc gối khỏi nền đất lạnh lẽo.
Hắn rũ , nói: “ , còn bàn bạc, không thì không gì cả.”
Ngô Hương Quân ánh kiên định nhìn lão sư phụ đang trước mình.
“Thật sao?” Lão sư phụ ngẩng , hỏi Ngô Hương Quân đang trước , Ngô Hương Quân nhẹ nhàng kéo tay , đỡ , đi đến trước ghế.
“Sư phụ, đi.” Hắn hầu hạ lão sư phụ , pha cho sư phụ một tách nóng.
“Tiểu Hương Tử, ngươi khổ cực bấy lâu, cuối cùng cũng thành danh rồi.” Lão sư phụ uống ngụm mà Ngô Hương Quân pha cho , lẩm bẩm nói.
Ngô Hương Quân không nói gì, đôi tay đang pha dừng lại, sau đó đặt ấm , bên cạnh lão sư phụ.
“A, đây do chính tay kép hát nổi danh của Bắc Bình pha và rót cho lão già này đấy…”
Nói xong, lão sư phụ lại uống một ngụm .
“Sư phụ, người đừng như vậy.”
Lão sư phụ liếc hắn một cái, “ nói sai sao? dạy ngươi chọn người để kịch không!” Một cái đập bàn, lão sư phụ quét hết chén ấm trên bàn đất.
“Không .”
“Vậy thì cho ! Cho dù trước kẻ thù g.i.ế.c cả nhà ngươi, ngươi vẫn phải mà !”
“Hiểu không!”
Ánh Ngô Hương Quân lộ ra một vẻ bất đắc dĩ khó tả thành lời. Thân phận của hắn kép hát nổi danh, đào kép trong miệng người đời. cần sân khấu, mặc kệ dưới sân khấu ai, thân phận gì, hắn đều phải nở nụ , mà tiếp…
“Tiểu Hương Tử, thời đại này ngươi phải thuận theo dòng chảy của nó, nếu ngươi đi ngược lại nó…”
Sư phụ dừng lại một chút, dùng ánh tinh tường như xưa quan sát kỹ lưỡng Ngô Hương Quân, chậm rãi nói: “Chắc chắn sẽ bị vô tình nuốt chửng.”
“Qua một thời gian nữa, sẽ cho người thông báo với ngươi thời gian địa điểm, cho tốt, đừng làm mất !”
Dứt lời, thẳng người , từng bước từng bước đi về phía cổng lớn, để lại một mình Hương Quân.
Ngô Hương Quân ngây người, dùng thìa trong tay khuấy viên cuối cùng trong bát. Lúc này, một tiếng ồn ào nhà hàng đối diện truyền đến. vị trí của hắn nhìn thẳng ra cổng chính của nhà hàng.
rất nhiều lính Nhật đi đều bước với tốc độ cực nhanh, như phía sau hàng ngàn binh sĩ tràn ra, đuổi theo bọn họ.
Ngô Hương Quân cảm vô vị, cúi tiếp tục khuấy viên đó.
Đợi hắn lại ngẩng quan sát một lần nữa thì một sĩ quan Nhật ôm một người phụ nữ xe. Bóng lưng của nàng lọt vào hắn, cảm người phụ nữ vận sườn xám đỏ xẻ cao đó cũng giống như nàng, thích mặc sườn xám màu đỏ tươi.
Nàng luôn mặc những bộ trang phục không hợp với độ tuổi của mình trước người ngoài, nghĩ lại thật buồn .
Ngô Hương Quân khẽ, vớt viên bị hắn chơi đùa lâu , một ngụm đưa vào miệng.