Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nói rồi… hắn vén váy tôi lên.
Ngón tay thon dài, , trượt từ bắp chân lên dần, lên dần…
“Ngoan , Miên Miên…
Chồng cưng vợ nhé, cho vợ… thoải mái một , được không?”
Tôi mắt mờ lệ, đầu choáng, còn chưa hiểu gì xảy …
Thì váy đã rụng xuống đất.
“Trần Hỉ Việt! Anh cái gì vậy…á…!!”
8
Người ta nói chẳng sai:
“Đàn ông nói miệng, toàn mồm toàn miệng dối trá.”
Cái gì mà dỗ dành tôi, chăm sóc tôi…
Toàn xạo xạo để lên giường đó!
Tôi tỉnh lại, đã thấy mình nằm chiếc giường trong căn hộ của anh ta.
Mười ngón tay tê rần nhũn nhão, yếu đến mức không cầm nổi lấy cái ly.
Khắp người – từ xương quai xanh đến tận đùi – đầy rẫy dấu hôn ngượng chín .
Tôi nằm bẹp giường, rủa thầm cái tên cẩu nam nhân khốn kiếp kia một trận, mới chịu miễn cưỡng bò .
đến phòng , thấy một hộp giữ nhiệt để ngắn bàn, bên trong là bữa sáng đủ món bổ dưỡng cho phụ.
Bên cạnh còn đè một tờ giấy viết tay:
【Nhớ , quá 10h thì bỏ, anh đã dặn người chuẩn phần mới.
Nhớ uống acid folic trước, đừng uống đồ .】
Chữ ký tên Trần Hỉ Việt.
Chữ anh ta đẹp y như – vừa soái vừa phóng khoáng.
Tôi “hừ” một tiếng rõ to, nhưng cũng không nhịn được mà quay người đi rửa .
Vừa bước vào phòng tắm đã thấy, tấm lót chống trượt trải kín sàn, nắp bồn cầu đã đổi thành màu xanh pastel đúng chuẩn gu tôi.
Cái đồ chó này, chăm cũng khéo quá ha?
Tôi vẻ kiêu kỳ, cố tình dậm chân lên tấm lót vài cái như “test thử”.
Trong gương, khóe môi tôi vô thức cong cong.
Tôi không biết là do bản thân dễ dỗ…
Hay là do, từ khi mang , được anh ta chăm kỹ quá – ba tháng đầu không nghén, không mệt, khỏe như trâu.
Dù chúng tôi giấu nhẹm kết hôn, nhưng bên nhà tôi vẫn ngửi được mùi.
Không chỉ mẹ tôi gọi ba cuộc mỗi ngày, đến cái tên “anh trai cùng cha khác mẹ” lúc cũng vênh váo kiêu căng kia… cũng lần đầu tiên khom lưng xin gặp tôi.
Tôi biết bọn họ gì.
Trần Hỉ Việt là trưởng nam của hai nhà tài phiệt hàng đầu Bắc Kinh – Hồng Kông, bối cảnh – địa vị – quyền lực… có thể đè chết người bằng cái danh thiếp.
Mà tôi á? Tất nhiên là biết tận dụng.
Tôi chẳng thèm chơi bài “thục nữ thanh cao”, tôi toe toét đem cái danh “vợ anh Trần” đi đàm phán ba tôi.
Ông ta đâu biết tôi Trần Hỉ Việt chỉ là vợ chồng hợp đồng, kết hôn giả, tình cảm fake.
Vì lấy lòng “con rể vàng”, ba tôi tặng một đống cổ phần công ty nhà họ Trang cho tôi.
Tôi híp mắt, ôm trọn luôn, không nói một câu khách sáo.
Nhân tiện, tôi cũng gõ được của ba mình vài căn nhà và mấy bộ tranh thư pháp cổ.
Danh nghĩa:
“Cho Trần Hỉ Việt thấy thành ý của nhà họ Trang chúng ta.”
Lợi dụng anh ta một cú thật ngọt, nói không thấy có tội lỗi thì cũng kỳ…
Nhưng mà, cũng chỉ một tẹo tẹo tẹo tẹo tẹo thôi.
Dù gì thì…
Ngày tôi cũng mỏi tay – mỏi miệng – đau ngực…
Cái tên chó nam nhân kia hưởng đủ tiện nghi rồi còn gì.
Tôi nghi ngờ sâu sắc, liệu có khi Trần Hỉ Việt cưới tôi là vì ham sắc đẹp?
Hay là anh ta có sở kỳ lạ phụ nữ mang ?
…Khụ khụ…
Tôi xoa xoa bụng, thầm thì trong đầu:
“Em bé , ba con tuy hơi mất nết… nhưng cũng được cái chăm lo cho con chu đáo.
Mẹ có nên thưởng cho ảnh một không nhỉ~?”
Nghĩ thế rồi tôi mở WeChat, gửi cho Trần Hỉ Việt một tin nhắn:
【Ê đồ chó họ Trần, em tự tay thiết kế cho anh một cái sơ mi mới đó, đưa số đo của anh qua nhanh lên~】
Kết quả chưa 3 giây sau, hắn đã rep:
【25.79 cm】
Tôi: ???
【Anh bệnh ?! Em nói là số đo , không cái thứ bệnh hoạn kia!!!】
Hắn lại lời rất nghiêm túc (hoặc rất mất nết):
【Rộng 8cm, hiện tại có thể gửi ảnh minh họa. Nếu vợ đại nhân cần kiểm tra thực tế, xin vui lòng nhắn 1.】
Tôi tức điên, gõ chữ mà tay run:
【Thôi ! Xạo chó vừa thôi, tôi nhìn là biết không một milimet!】
9
Dù giá rất đau đớn suốt một tháng trời chỉ vì cái câu “chỉ một milimet” lỡ miệng hôm trước…
Nhưng cuối cùng, tôi cũng hoàn thành xong chiếc sơ mi dành riêng cho Trần Hỉ Việt.
Tự tay vẽ phác thảo, thiết kế, cắt vải, từng mũi chỉ đều là tâm huyết.
Tôi định tối nay – sinh nhật của hắn – sẽ tặng hắn chiếc .
Nhưng vừa đến phòng tiệc trong hội sở, tay còn xách túi quà, tôi lập tức thấy có gì đó sai sai.
Trần Hỉ Việt ngồi sofa, tay xoay ly rượu, … đen như đáy nồi.
“Tâm trạng anh… sao vậy?”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã thấy người phụ nữ ngồi cạnh.
Phó Miên.
Bạn học cấp ba của cả tôi và hắn.
Người được đồn là “bạch nguyệt quang duy nhất từng được Trần Hỉ Việt viết thư tình.”
Hóa … cái đêm hắn uống say gọi “Miên Miên”… là gọi cô ta?
Khó trách hôm nay hắn buồn như vậy.
Ờ, đàn ông cũng có lúc vì tình mà rầu ha.
Lẽ tôi nên thấy hê.
Nhưng không hiểu sao, cơn đói biến mất luôn.
Tôi ôm túi quà, lặng lẽ ngồi một góc, giấu cái túi chứa sơ mi vào sau lưng.
Mình đúng là ngu hết phần thiên hạ… còn ngồi thêu , còn thức đêm may cho hắn gì chứ?!
Quả nhiên, hắn chẳng như mọi khi gần tôi.
Thậm chí còn gửi hẳn tin nhắn:
【Gần đây có , đừng ngồi cạnh anh. xong thì về sớm, anh sẽ gọi tài xế đưa em.】
Ờ thì không ngồi thì thôi.
Ai thèm ngồi anh?!
Tôi hít mũi một cái, định len lén rút lui thì… lại xui thêm phát nữa.
Một cậu ấm ngồi gần đó, ngà ngà say, bắt đầu nói nhảm:
“Cái thằng Hách Uyên … dạo gần đây còn định thuê người sinh con giùm, đưa tinh trùng nhờ mang !
Kết quả sao biết không?
Tinh trùng bệnh di truyền, vô sinh vĩnh viễn! Khà khà khà…”
Cả bàn rần rần.
Chỉ có Trần Hỉ Việt ngừng tay cầm ly, ánh mắt sắc chĩa thẳng về phía tôi.
Tôi cúi gằm đầu.
Chỉ còn hai chữ trong lòng:
Toang rồi.
10
Chồng hợp đồng thì sắp “thăng thiên”, Bạch Nguyệt Quang thì hồi hương,
Còn cái giả thật trong bụng thì… sắp lộ.
Tôi chính là bé khổ – bản nâng cấp – full vũ trụ ngược tâm.
Trong suốt bữa tiệc, tôi chỉ lén chuồn đi, sợ hắn nổi khùng xách tôi đi phá mất.
Dù thời gian qua… hắn tốt tôi thật.
Nhưng mà, mẹ tôi cũng từng tốt.
Vậy mà chỉ cần thấy tôi không còn giá trị lợi dụng là vứt .
đời, không ai đáng tin.
Chỉ có thể tin chính mình.
Tiệc tan, tôi len lén kéo tay Phó Miên:
“…Tối nay… cô rảnh không? Qua nhà tôi chơi nha?”
Trần Hỉ Việt về nhà, thấy tôi ngồi co ro kệ giày.
Hắn nhíu mày, bước vội lại kéo tôi , phủi váy:
“Ngồi đất thế này dễ cảm lắm, em không biết ?”
“Không … thì… anh vào đi, cô đợi anh trong nhà đó!”
Tôi nháy mắt, gượng, đẩy hắn vào trong rồi đóng sập cửa lại.
Sau đó chạy biến xuống tầng, ngồi như thù đời ở quầy hàng vỉa hè trước cửa.
Lúc đó tôi nghĩ:
“Giờ chắc hắn Phó Miên… gì đó rồi ha?”
Cũng tốt, nếu hắn vui vẻ thoải mái, có khi cái hắn sẽ không truy cứu nữa.
Tôi vỗ vỗ cái bụng đã no nê:
Rồi kiểm tra túi.
Toang.
Quên đem điện thoại rồi.
Chửa đẻ đúng là não cá vàng thiệt sự.
Tính bụng nữa thuê phòng khách sạn ngủ tạm… giờ mà không có tiền thì chẳng lẽ ở lại đây rửa chén nợ?
Tôi thở dài thì một bóng đen cao lớn che khuất ánh đèn.
Là Trần Hỉ Việt.
“Anh rồi !”
Tôi bật :
“Em quên đem tiền, anh hộ em nha.”
Hắn cau mày, vừa móc ví tiền vừa nắm tay tôi:
“Em đứng bật như thế gì? Bác sĩ nói rồi, động tác chậm!
Tối rồi còn vặt linh tinh, thì nói, anh tự nấu cho em.”
“…Vâng.”
Tôi no quá, bước không nổi nữa.
Cuối cùng lại hắn bế lên, ôm về nhà.
Tôi dụi đầu vào ngực hắn, cơn buồn ngủ kéo , giọng ngái ngủ:
“Ơ mà… Phó Miên đâu rồi? Về rồi ? Hai người… sao rồi?”
“Chết rồi.”
“… ?!”
“Anh còn giả vờ ? Vừa thấy ‘Miên Miên bảo bối’ là anh tươi như nắng tháng Ba…”
Trần Hỉ Việt cúi đầu, giọng trầm xuống, hỏi:
“Vì sao em lại nghĩ anh cô ta?”
“Anh từng viết thư tình cho cô mà…” tôi ngáp cái rõ to, “Còn cô thì không anh đúng không?”
“Không .”
“…Anh , thật anh cũng tốt lắm đó.
Tuy hơi độc mồm, hơi… háo sắc, nhưng mà em thấy anh rất, rất tốt…
Sao cô không anh chứ?”
Trần Hỉ Việt khẽ, cúi đầu nhìn người trong lòng:
“Ừ, vậy sao… Thế em thì sao, Trang Vũ Miên?
Tại sao em không thử… anh?”