Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong ao chỉ lại bộ áo trai nổi lềnh bềnh.
Trên áo chi chít những lỗ thủng.
13
Tôi kiểm tra đàn cá này như cách cha tôi thường làm.
Được tẩm bổ bằng lượng thịt m.á.u như vậy, lại béo lên.
Tôi nghĩ, bây giờ chắc chắn đã đủ cân.
Trời sáng, cha đã đưa tôi đi cho cá ăn.
Tôi nhai màn thầu : “Sáng nay con đi rồi, cá chắc đủ cân rồi, không cần cho ăn đâu.”
Cha không tin, kéo tai lôi tôi đi.
Cha lại gần , quả , đàn cá đều to ra .
Cha gọi mẹ lại, hai người hớn hở ra mặt.
“Ơ? Cha nó ơi, sao tự cá lớn nhanh thế này?!”
Cha lắc đầu, bảo hay là hôm qua trai cho ăn rồi?
Tôi vội vàng cầu xin : “Cha, mẹ, giờ đủ cân rồi, con không cho cá ăn chứ?”
Cha nheo tôi chằm chằm, mẹ trực tiếp ngắt lời cha.
“Sao không cho ăn?! Để cá ăn hơn, ta bán được tiền hơn chẳng tốt sao?!”
Cha gật đầu, dùng ánh ra hiệu mẹ.
Mẹ liền tiến lại gần lột áo tôi.
Để sạch sẽ, có lẽ cũng đã lột áo chị gái tôi trước rồi mới ném .
Tôi vội vàng né tránh, ôm chặt lấy chính mình.
Tôi chằm chằm cha mẹ một lúc, thở dài.
“Cha, mẹ, hai người kìa, hình như dưới có một bộ áo.”
Cha mẹ theo hướng tôi chỉ.
Cha bắt đầu run rẩy: “Đúng, đúng là có thật…”
Mẹ chạy lại gần : “Không, không đúng, đây chẳng áo Kim Bảo sao?!”
Bỗng mẹ như phát điên chạy về nhà, một lúc sau lại hớt hải chạy ra, lắc đầu cha.
“Không có, Kim Bảo không có ở nhà!”
Cha lắc đầu lia lịa: “Không thể nào, không thể nào…”
Ngay sau đó, cha cầm vợt lên, bắt đầu vớt bộ áo thủng lỗ chỗ dưới lên.
Áo may ô, áo khoác, dài, cùng đôi giày vải…
Mẹ đột hét lên, hỏi cha đó là cái .
Tôi kỹ, là một khúc xương to, trên đó dính chút m.á.u thịt.
Có lẽ xương quá cứng, cá không gặm nổi…
Mặt cha tái mét, ra sức vớt khúc xương đó lên.
khúc xương như có chân, chao đảo khắp nơi.
Cha dùng sức, rồi cũng như trai tôi, người ngã …
Chọp chạp… lại một hồi tiếng gặm nhấm vang lên…
Âm thanh đó như đang trút giận.
Mẹ gào lên một tiếng, hai tối đen rồi ngã , bất tỉnh nhân sự.
14
Tôi lặng lẽ quan sát tất , như đang kịch.
Vảy cá chị gái cho vẫn nguyên vẹn trong túi, hoàn toàn chưa phát huy được tác dụng.
Đúng hơn là, tôi cũng chẳng mấy cái vảy này có tác dụng .
Đàn cá trong ao như đón Tết, vui vẻ bơi thành vòng tròn, không đang ăn mừng điều .
Tôi thấy vây con cá có bớt đỏ ở giữa, không ngừng nhả bọt về phía nó.
Quan sát một lúc lâu, cuối cùng chị gái cũng bơi đến chỗ tôi, ngẩng đầu .
Tôi bế chị lên, trong lòng dù cảm thấy giải thoát, hơn là bất lực.
Ai đó hãy mau tới cứu chị gái tôi đi mà!
Tôi ôm nó về nhà, đến cửa, nó đã giãy giụa nhảy đất, rồi ra sức trườn về một hướng.
Tôi theo, thì ra nó nhà kho.
Tôi bế nó nhà kho, thấy nó cứ dán chặt chiếc giỏ cũ nằm trên nền đất.
Trong chiếc giỏ rách ấy, đựng mấy chai thuốc trừ sâu…
Bỗng tôi nhớ lại giấc mơ hôm ấy, chị bảo tôi hãy đổ thuốc trừ sâu ao cá…
nó là chị gái tôi mà!
Tôi khóc lắc đầu, không chịu, tôi không thể mất chị, tôi chị cứ ở dưới , mãi mãi ở bên tôi…
Tôi thấy ánh cố kìm nén chị, dường như khóe cũng trượt dài một giọt …
15
Tôi lại đưa chị trở về ao cá.
Tôi hứa chị, từ nay sẽ cho cá ăn, để sống trong ao, cho đến khi .
Mẹ cũng tỉnh dậy, mẹ dường như đã điên.
về đến nhà, mẹ lấy hết tiền trong nhà mang ra phát ngoài đường, phát hỏi từng người.
“Cô có thấy Kim Bảo nhà tôi không? Có thấy Kim Bảo nhà tôi không…”
Ban đầu, hàng xóm vì miếng ăn, giúp mẹ hỏi han, giả vờ đối đáp.
Về sau, mẹ hết tiền, chẳng ai thèm để ý .
Rồi có người tìm đến, đánh mẹ thập tử nhất sinh.
Những người đánh mẹ, vốn là khách quen nhà tôi ngày trước.
không hiểu sao, đột đồng loạt mắc bệnh lạ, nửa thân dưới gần như thối rữa hết.
Bác sĩ bảo không chữa được, nửa đời sau chỉ có thể sống thanh tâm quả dục.
Bọn đổ lỗi cho mẹ tôi nuôi thứ quái vật đó, hại mọi người tuyệt tự.
Mẹ tôi không chịu thua, chửi gieo gió gặt bão, là quái vật bỏ tiền mua, đáng đời thối thây!
Mấy hôm sau, mẹ tôi biến mất.
Tôi nghĩ, có lẽ mẹ c.h.ế.t rồi.
16
Vài ngày sau, sáng dậy cho cá ăn, tôi chuyện chị lần .
ao cá, đều đã c.h.ế.t sạch.
cắm đầu bùn quanh ao, tự tắc thở mà .
Chị tôi cũng trong số đó.
Tôi không khóc, kéo từng con lên.
Rồi dùng vải bọc kỹ, chôn hố đã đào sẵn trên núi.
Lấp xong hố, tôi dựng bia không chữ lên.
Tôi , các cô ấy, tất đều đã được giải thoát, không làm cá chờ người chặt giết, không làm quái vật có suy nghĩ .
Cuối cùng, chị gái vẫn rời xa tôi.
Tôi hái rất hoa cúc dại, đủ màu sắc, đặt trước tấm bia không chữ.
17
Bên kia ngọn núi, có một hồ chảy xiết, ngày nào tôi cũng đến , có bé gái nào bị vứt bỏ không.
Một ngày nọ, khi tôi đến lần , quả thấy một bé gái đang khóc oe oe.
Tôi cẩn thận bế nó về nhà, cho nó uống sữa dê và cháo loãng.
Khi mặc áo cho nó, tôi thấy trên bụng nhỏ xíu nó có một vết bớt đỏ, hình trăng lưỡi liềm.
Tôi ôm lấy nó, hôn một cái, nó cũng vui vẻ cười tôi.
“Chị ơi, cuối cùng chị cũng trở lại rồi!”
– Hết –
🌹💖 Bộ này cũng hay nè:
Trong đám cưới, tôi đã thì thầm chồng một câu.
Nghe xong, ta suy sụp tinh thần, nhảy lầu bỏ mình ngay tại chỗ.
Sau khi ta , vô số người, bao gồm cảnh sát, đều hỏi tôi đã .
Tôi luôn giữ im lặng.
Năm năm sau, lúc tôi lâm cảnh cùng quẫn, có người tìm đến, hứa hẹn trả thù lao hậu hĩnh để mua lại câu đó tôi.
Cậu ta đến tột cùng câu ấy là , lại có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một người.
Khoảnh khắc ấy, tôi vô cùng kích động.
Người tôi chờ đợi, cuối cùng cũng xuất hiện.
“Lời Thì Thầm Chí Mạng” trong nhà tui nhennn