Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thầy đau đầu vô , nếp nhăn giữa trán sắp nổi lên thành núi rồi.
“cửa ” giúp cô lên danh hiệu sinh ưu tú cấp tỉnh chưa xử lý xong, thì cô đánh bao nhiêu .
Càng c.h.ế.t hơn là, trong thời đại nghiêm cấm bạo lực đường, ông tát sinh ngay lãnh đạo tỉnh!
xảy , đừng là chức tổ trưởng chuyên môn, e là giấy chứng nhận giáo viên cũng giữ nổi.
Thầy lo sốt vó kiến bò trên chảo nóng, vội vàng gọi điện cho phụ huynh hai bên.
“ cần tới trường nữa, trực tiếp đồn an.” Chú an .
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe cảnh sát.
đi có tôi, Thẩm inh, thầy và mấy nhân chứng tại hiện trường.
Chúng tôi được lấy lời khai ở các phòng khác nhau.
đó là thời gian chờ đợi.
Chúng tôi ngồi trên hàng ghế nhựa ở hành lang.
Tại đồn an, ông Thẩm và Thẩm vội vàng chạy .
Thẩm ném tấm ảnh qua: “Mẹ! Mẹ xem tốt làm kìa!”
Thẩm vừa nhìn thấy ảnh lập tức nổi giận, hổ vồ mồi lao tới tôi: “ tiện nhân!”
Mẹ tôi vừa đúng xông vào, lập tức chắn tôi phía .
“ cái gì! Rốt cuộc ai là kẻ thứ ?!”
Giọng mẹ tôi vang mức kính cũng rung lên ong ong, “Thẩm Kiến Quốc! Ông có dám cho vợ ông biết, ai mới là thứ ?! Ai quen ai ? Ai với ai tổ chức tiệc cưới ở quê? Năm xưa ai nuôi ông đại ? Ai ông đá khi ông vào làm ty nước ngoài?!”
Ông Thẩm trắng bệch, Thẩm thì c.h.ế.t đứng tại chỗ.
Nhân cảnh sát đang can ngăn, mẹ tôi vẫn ngừng mắng: “Vài hôm dày nhận gái, hôm nay để vợ đánh tôi? Vụ kiện này tôi nhất định theo tới !”
Giọng mẹ tôi nhanh pháo nổ, từng câu từng chữ đều là thông tin sốc.
[ – .]
Ông Thẩm thì chỉ lo can mẹ tôi .
Thẩm và Thẩm đều sững sờ, giọt máu.
Những xung quanh, bất kể nghĩ thế nào, giờ đều hoá thành dân hóng .
Kết quả điều đình cuối :
Nhà họ Thẩm xin lỗi và bồi thường.
“Vết thương” của tôi thật chỉ là vài vết đỏ, rõ bằng dấu tát trên Thẩm .
Trên xe taxi về nhà,
Mẹ tôi dí vào trán tôi: “ đúng là diễn viên! Nước mắt muốn rơi là rơi được!”
Tôi cười hì hì lau nước mắt cá sấu: “ thế làm sao để tổ thanh tra thấy rõ bộ thật của họ?”
Mẹ tôi bỗng nghiêm túc: “Đau ?”
“ đau bằng mẹ véo tay .”
Tôi xoa tay, “Lần này ông Thẩm chắc ngoan rồi nhỉ?”
“Ông dám tới à?”
Mẹ tôi nhìn ngoài cửa sổ, “Những ấm ức nhịn bao năm, hôm nay coi được xả hết.”
đó, danh hiệu sinh ưu tú cấp tỉnh của Thẩm thu hồi;
đó, thầy điều dạy ở một trường làng xa xôi;
đó, ông Thẩm giáng chức, cả nhà phải chuyển khỏi thành phố;
(Hết)