Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Tôi cứ nghĩ sẽ biết lỗi, ai ngờ ta lại ưỡn cổ lên, hét ngược lại:
“ đó tích cóp nửa đời, dựa vào đâu đưa cô ấy? cô ấy chẳng phải làm , tự dưng nhận được khoản to , công bằng không? Con giữ lại vì con nghĩ ! Với lại, đúng ra, để hỗ trợ gia đình nhỏ tụi con, để ở chỗ con hay ở chỗ cô ấy thì khác đâu?”
Lý lẽ cùn cứ tuôn ra suối, đến mức không chỉ tôi nghe không lọt tai, ngay ta bắt đầu khó chịu.
Ba ta lập tức đập bàn, mắng:
“Thằng ranh, con đang cái hả? vợ con nuôi dạy con bé đến từng này tuổi, lúc tiêu thì ở ta, lúc kiếm thì về con, giờ đưa chút lại tiếc? theo cái lý con, lúc gả gái con đi, phải tao không nên đưa đồng nào không?”
“Ai so được? con đâu phải rẻ rúng !” – buột miệng phản bác, không nghĩ .
Nhưng chính câu đó… khiến căn phòng lặng ngắt tờ.
dâu nhìn tôi mấy lần, ánh mắt đầy thương cảm, thể đang cố gắng : “Tôi xin lỗi vì từng ghen tị với .”
Đúng so sánh khiến ta tỉnh ngộ.
Nửa tiếng trước, ấy tôi “sướng” vì làm dâu không phải động tay động chân, chồng che chở.
Bây giờ… tôi gặp đúng “hàng lỗi”, may chưa sinh con, chưa dính quá sâu.
lập tức bị lôi vào “ba đường thẩm vấn”, , và trai thi nhau mắng trận.
tôi… lại lặng im đến kỳ lạ. So với cơn giận dữ ban nãy, sự yên tĩnh hiện tại lại càng khiến ta bất an.
Chắc … không để nữa rồi.
Tôi nhìn , lòng mình hoàn toàn nguội lạnh.
Tình cảm dành ta – từng chút – đã bị cái “ không ai ” này bào mòn đến tận đáy.
Nếu trước kia, tôi vẫn chút hy vọng rằng sẽ thay đổi, rằng chúng tôi từng yêu nhau bao năm, thể cùng nhau bước tiếp…
Thì giờ đây – chẳng .