Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
“Anh… không phải về thăm em sao?”
Từng chữ, tôi nói ra một cách khó khăn.
Anh không trả lời, chỉ nhíu chặt mày, từng bước tiến đến gần.
Bàn tay lẽo lên trán tôi, chạm nhẹ một cái rồi nhanh chóng rút lại.
“Không sốt mà còn Liêu Tuyết lừa anh?”
anh có chút tức giận, ánh mắt sắc bén đầy vẻ trách cứ.
Ánh mắt này, tôi chỉ từng thấy khi anh đối diện với đối thủ cạnh tranh.
Anh hiểu lầm khiến tôi vừa xấu hổ vừa tức giận.
Tôi muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng đã cảm thấy rát buốt.
Cố gắng điều chỉnh hơi thở, cuối tôi cũng có thể lên tiếng.
Nhưng anh lại không cho tôi cơ hội giải thích nữa.
“Tìm một lúc nào đó ký vào đơn ly hôn đi.”
“Đợi chuyện này xong xuôi, anh sẽ bù đắp cho em gấp đôi.”
“Gần đây anh rất bận, có chuyện gì thì liên hệ với thư ký của anh trước.”
Anh nói liền một hơi, hoàn toàn không cho tôi cơ hội chen vào.
đó, anh đứng dậy, sang nhìn Liêu Tuyết đang đứng góc phòng.
“Đi thôi, tôi đến nhà họ Đường một chuyến.”
“Nhà họ Đường?”
Tôi lập tức siết chặt nắm tay.
“Giang Hành Chu.”
họng đau đến mức phát ra mỗi âm tiết đều như cứa, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
“Anh bảo bác sĩ Liêu đến khám phụ khoa cho Đường Kim ?”
Nghe vậy, anh lại.
Ánh sáng phản chiếu trên gọng kính kim loại làm mắt tôi nhói đau, nước mắt theo bản năng lăn xuống.
Anh đứng đó, tay đút túi quần, không có ý bước tới gần, chỉ nhàn nhạt an ủi tôi.
“Em suy nghĩ nhiều, họng không thoải mái thì nghỉ ngơi cho .”
“Đường Kim tới kỳ, thấy khó chịu, Liêu Tuyết là chuyên gia phụ khoa, anh chỉ muốn nhờ cô ấy xem có cách nào điều chỉnh giúp cô ấy hay không.”
Anh dừng lại một chút, rồi bổ sung.
“Em cũng biết mà, anh nợ cô ấy, anh phải trả.”
“Anh nợ cô ấy cái gì?! Anh nợ là nợ Đường Hòa Trạch, không phải Đường Kim !”
Tôi như kẻ điên, nằm trên giường hét lên trong đau đớn.
“Chồng của tôi, cô ta muốn!”
“Bác sĩ của tôi, cô ta cũng muốn!”
“Cô ta còn muốn gì nữa? Có phải muốn cả mạng tôi không?!”
“Giang Hành Chu! Nếu cô ta muốn mạng tôi, anh cũng dâng cho cô ta sao?!”
Anh nhíu mày càng sâu.
“Sương Giáng, làm loạn nữa.”
“Em đang , thì hãy nghỉ ngơi cho .”
“Bà Vương xin nghỉ, anh sẽ tìm người khác chăm sóc em.”
9
Anh mang Liêu Tuyết đi.
Mặc cho tôi gào thét, khóc lóc, anh vẫn lùng đứng nhìn.
Người nợ ân tình là anh.
Nhưng người phát điên lại là tôi.
Tôi không hiểu nổi.
…
Hôm , Liêu Tuyết không đến thăm tôi.
“Xin lỗi, Giang phu nhân.”
“Giang tiên sinh yêu cầu tôi nhà họ Đường 24/7, tôi không thể được.”
“Thuốc tôi để lại, chị nhất phải nhớ uống.”
Lời của bác sĩ Liêu khiến tôi không thể không suy nghĩ.
Một bác sĩ chuyên về phụ khoa.
Lại phải túc trực 24/7.
Cơn giận bùng lên, kéo theo cơn đau đầu nhức nhối.
Tôi đạp mạnh ga, lao thẳng đến công ty.
này, thư ký không dám ngăn tôi.
Thậm chí còn không dám chạm vào tôi, sợ chỉ cần đụng nhẹ một cái, tôi sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Em đến đây làm gì?”
Giang Hành Chu ngước lên, ánh mắt thoáng một tia kinh ngạc.
đó, ánh nhìn của anh dừng lại trần của tôi.
Anh cau mày.
“Sao lại đi ra ngoài với đôi dép này? Cả tất cũng không mang?”
“Em quên lời bác sĩ Liêu dặn rồi sao?”
Anh sang thư ký, trầm ra lệnh.
“Đi mua cho phu nhân một đôi giày bông dày, mang theo tất , điều chỉnh nhiệt độ cả tầng này lên cao một chút.”
Dứt lời, anh bước về phía tôi.
Vóc dáng vẫn cao lớn, ánh mắt dịu dàng.
Hệt như vô số trước đây, khi anh nhìn tôi, trong mắt chỉ có tôi.
Mũi tôi cay xè.
Giống như tất cả sự nhạt của những ngày chỉ là một giấc mộng.
Giờ đây, tôi tỉnh mộng.
Anh vẫn là anh.
Lời trách móc nghẹn lại nơi họng, tôi chỉ cảm thấy uất ức.
Chưa bao giờ uất ức đến vậy.
“Em nhớ anh, nhớ anh lắm.”
Tôi nhào vào vòng tay của anh.
Anh cởi áo khoác, quấn kín người tôi, đó bế tôi xuống sofa.
Lòng bàn tay lên ngắt của tôi.
“Sao lại thế này? Như cục đá vậy.”
Anh quỳ một gối xuống cạnh tôi.
tôi anh nhét vào trong áo, sát vào làn da nóng rực của anh.
Tôi sợ làm anh , vừa rụt lại thì anh giữ chặt.
“ động, để anh sưởi cho em.”
Nếu thời gian có thể dừng lại khoảnh khắc này thì biết bao.
Không biết đã bao lâu, thư ký gõ cửa.
“Vào đi.”
Giang Hành Chu không ngẩng đầu, vẫn giữ nguyên tư thế, “Để đó là được, đó đi một ít hoa quả món ngọt mà phu nhân thích.”
Thư ký đáp vâng, nhưng vẫn chưa rời đi.
Anh cuối cũng ngẩng đầu, nhướng mày nhìn anh ta.
“Có chuyện gì?”
Thư ký nhìn tôi, vẻ mặt có chút do dự.
Chắc là chuyện tôi không nên nghe.
Tôi rút về, nhưng Giang Hành Chu không cho phép.
“Phu nhân không phải người ngoài, cứ nói thẳng.”
Đợi một lúc, anh hơi nghiêng đầu, nói mang theo lực.
“Tôi bảo nói thì cứ nói đi!”
Thư ký hít sâu hai hơi, rồi nói nhanh như gió.
“Tiểu thư Đường nói cô ấy cảm thấy không khỏe, mời ngài thăm một chút. Ngoài ra, hợp tác với Hải Thắng Quốc Tế sắp đến giai đoạn ký kết, công tác giám sát dư luận cần nâng cấp…”
“Chuyện hợp tác, anh tự lo liệu đi.”
10
Sự phút chốc tan biến, một nữa rơi xuống hố băng.
Bàn tay anh đang nắm tôi đột nhiên trở nên căng cứng.
Tôi nhẹ nhàng cử động một chút.
Anh lập tức buông tay.
Anh đứng dậy, vội vàng giúp tôi đi tất xỏ giày.
Thì ra, anh cũng biết bối rối.
Tôi anh, nói khẽ khàng.
“Giang Hành Chu, lúc này, sự bối rối của anh là vì khoảnh khắc giữa chúng ta chuyện này phá vỡ mà lúng túng, hay là vì anh muốn đi gặp cô ta, nhưng không biết phải làm sao để gạt bỏ em?”
Anh không trả lời.
Tôi hỏi lại nữa.
“Anh muốn đi gặp cô ta sao?”
Anh tháo kính xuống, day trán, trầm thấp.
“Em anh là vợ chồng, chúng ta là một thể.”
“Sương Giáng, tương lai của chúng ta còn rất dài.”
“Anh hứa với em, đợi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ trở lại như trước đây.”
“Như trước đây?” Tôi cười nhạt.
“Phải, như trước đây.”
Anh trả lời chắc chắn, như thể điều đó nhất sẽ thành sự thật.
“Vậy hôm nay anh có thể lại với em, đi gặp cô ta không?”
Tôi nhìn anh, trong ánh mắt là sự cầu xin.
“Được.”
Anh đồng ý.
Tôi vui lắm, bảo bà Vương làm một bàn đầy món ăn mà cả hai đều thích.
Dù trong bữa cơm, anh liên tục xem điện thoại, tôi vẫn chỉ mỉm cười gắp thức ăn cho anh, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi cẩn thận giữ chút hơi mong manh này.
Nhưng rồi, giữa đêm khuya, anh vẫn rời đi.
Anh không quên tôi ngủ rất nhẹ, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức tôi.
Vậy nên, anh chọn chiếc xe có động cơ êm ái nhất.
Nhưng anh lại quên mất , chiếc xe anh lái đi, biển số chính là ngày sinh nhật của tôi.
Là món quà anh tặng vào kỷ niệm mười năm của chúng tôi.
Tôi khoác áo ngoài, đứng cửa sổ.
Cứ thế lặng lẽ nhìn anh lao đi trong đêm để đến Đường Kim .
Mà tôi chẳng thể làm gì.
Tôi biết, có lẽ tôi không còn ngăn cản được anh nữa.
Tôi không lại giường ngủ.
Lật tung mọi thứ, tìm ra bản thỏa thuận ly hôn mà bà Vương đã cất giữ.
Từng trang giấy dày cộp, tôi đọc rất kỹ.
Điều kiện anh đưa ra rất .
Toàn bộ tài sản đứng tên chung, trừ phần công ty, đều thuộc về tôi.
Giá như thứ tôi cần chỉ là tiền bạc thì biết mấy.
Nhưng tôi lại cứ cố chấp, muốn cả con người lẫn tình yêu của anh.
Hứa Sương Giáng, mày đúng là một kẻ ngốc.
11
“Phu nhân! Sao mặt cô đỏ thế này?!”
Tiếng hét chói tai của bà Vương làm tôi giật mình.
Bà ấy vội vàng chạy đến, mu bàn tay lên trán mặt tôi.
“Cô đang sốt mà không biết sao?”
“Trời ơi! Sao cô lại chỉ mặc mỗi bộ đồ mỏng tang thế này mà ngồi đây?!”
“Tôi không sao…”
Tôi xua tay, nhận chiếc áo lông dày bà mang đến, rồi đứng dậy.
Vừa đi được mấy bước, cả người đã không còn chống đỡ nổi, ngã quỵ xuống.
Trước khi mất ý thức, tôi cố gắng dặn dò bà Vương.
“ xe cấp cứu, lặng lẽ đưa tôi đến viện.”
Tập đoàn Giang Thị Hải Thắng Quốc Tế sắp ký hợp đồng.
Tôi không muốn ảnh hưởng đến tiến trình của họ vì chuyện của mình.
…
nữa mở mắt ra, tôi đã nằm trong viện.
Tiếng nức nở vang lên từ phải, tôi đầu nhìn, là bà Vương.
cạnh bà ấy còn có một người đàn ông mà tôi không quen.
Khuôn mặt có vài nét giống bà Vương, chắc là cậu con trai đang học đại học mà bà vẫn thường nhắc đến – Vương Tán.
“Mẹ, khóc nữa. Cô ấy tỉnh rồi.”
Thấy tôi tỉnh lại, Vương Tán lập tức người rời khỏi phòng .
Bà Vương kích động nắm tay tôi.
“Phu nhân, cuối cô cũng tỉnh rồi! điện cho tiên sinh thì không liên lạc được, bác sĩ Liêu cũng nói không được, cô lại không cho tôi xe cấp cứu, tôi chỉ có thể nhờ con trai tôi chở cô đến viện.”
“Cảm ơn bà, bà Vương. Bà đã làm rất , là tôi làm phiền bà rồi.”
Tôi nắm chặt tay bà, lòng đầy biết ơn.
“Đúng rồi, phu nhân, tôi có tin vui cho cô đây!”
Bà Vương đột nhiên cười tít mắt, như thể người vừa khóc ban nãy không phải là bà.
“Cô có rồi!”
Tôi như sét đánh trúng, mãi mới kịp phản ứng.
“Tôi có rồi?”
“Tôi có rồi!”
Ánh mắt tôi rơi xuống bụng mình.
đó, một sinh mệnh nhỏ bé đang lớn lên từng ngày.
Tôi nhẹ nhàng tay lên bụng, cẩn thận chạm vào.
Bé con của mẹ, con đến thật đúng lúc.
“Bà Vương, bà có cho Hành Chu không?”
Bà Vương lắc đầu, nghiêm trọng.
“Điện thoại của tiên sinh không liên lạc được.”
12
Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, tôi đã nhận được cuộc từ giám đốc bộ phận PR của Giang Thị.
Chuyện tôi nhập viện vẫn truyền ra ngoài.
Hơn nữa, còn trở thành tin tức giật gân trên trang nhất Bắc Thành.
【Chấn động! Phu nhân tổng tài Giang Thị hôn mê vì hoan lạc với tình nhân tại nhà riêng, bí mật đưa vào viện cấp cứu.】
“Phu nhân, việc ký kết với Hải Thắng Quốc Tế đang cận kề. Trước khi chúng tôi tìm ra giải pháp xử lý, mong cô không đưa ra bất kỳ phản hồi nào. Xin hãy tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của chúng tôi.”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Cúp điện thoại, tôi mở danh sách tin nhắn ra xem.
Không có bất kỳ tin nhắn nào từ Giang Hành Chu.
Không khỏi có chút hụt hẫng.
Nhưng vì con, tôi phải cố gắng giữ vững tinh thần.
Do sảy trước đây, này tôi càng phải cẩn thận hơn.
Bác sĩ liên tục trấn an, khẳng thuốc hiện tại không ảnh hưởng gì, tôi mới có thể tạm yên tâm.
Giang Hành Chu đến viện lúc tôi đang cắn một quả táo.
“Sao lại thế này? Sao lại ngất đi nữa?”
Anh ấy mở miệng câu đầu tiên là quan tâm, không phải chất vấn.
Trái tim tôi rơi xuống, nhẹ nhõm đôi chút.
Anh sải bước đi nhanh về phía tôi, tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, rồi ngoắt lại, tức giận quát bác sĩ đi .
“Sao vẫn còn sốt? Thuốc hạ sốt đâu?!”
“Hiện tại, số thuốc hạ sốt có thể dùng cho Giang phu nhân rất hạn chế.”
Bác sĩ có chút khó xử.
“Dù có loại dành cho phụ nữ mang , nhưng thể trạng của phu nhân không , chúng tôi lo …”
“Phụ nữ mang ?”
Bác sĩ chưa kịp nói hết câu, Giang Hành Chu đã ngắt lời.
Anh nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy hoang mang.
Tôi khẽ gật đầu, nghĩ anh sẽ vui mừng như tôi.
Bảy năm trước, vì một tai nạn bất ngờ, tôi Giang Hành Chu đã mất đi đứa con đầu tiên.
Bác sĩ phán đoán với thể trạng của tôi, này rất khó mang lại.
Tôi không tin.
Giang Hành Chu cũng không tin.
Nhưng ngay cả vị đại sư Thanh Lương Tự khi xem mệnh cũng nói, tôi Giang Hành Chu vốn dĩ không có duyên với con cái.
Chúng tôi không tin vào số mệnh.
Giang Hành Chu đã bỏ rất nhiều tiền mời Liêu Tuyết đến, chuyên tâm điều dưỡng sức khỏe cho tôi.
Chúng tôi đã chờ đợi đứa trẻ này suốt bảy năm.
13
Con đến rồi.
Nhưng Giang Hành Chu lại không có vẻ gì là vui vẻ cả.
Anh bảo mọi người ra ngoài.
Trong phòng , chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tôi cúi đầu tiếp tục gọt táo, không nhìn anh.
Anh hạ , lời nói mang theo sự cầu xin.
“Sương Giáng, giở mấy trò nhỏ này nữa có được không?”
“Nghe lời anh đi, ngoan ngoãn ký vào đơn ly hôn, đợi anh sắp xếp xong mọi chuyện, chúng ta sẽ tái hôn.”
“Anh nghĩ em đang lừa anh sao?”
Tôi quả táo xuống, trong mắt chỉ còn lại thất vọng.
“Anh thực sự nghĩ , em sẽ chuyện đứa con ra đùa với anh sao?”
“Giang Hành Chu, anh xem em là loại người gì vậy?!”
Càng nói, tôi càng tức giận.
Tay run lên, lưỡi vô tình văng ra, cắt mày của Giang Hành Chu.
Anh quệt đi vệt máu khóe mắt, từ trong túi ra một tờ kết quả xét nghiệm, ném lên giường.
“Hứa Sương Giáng, em thực sự khiến anh quá thất vọng.”
Tôi nhìn xuống.
Là phiếu kiểm tra máu.
Trên đó ghi rõ ràng: Progesterone