Chương 3
Tô Dĩnh ngồi trong căn làm việc nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại sáng quắc. Đêm khuya, Minh Triết đang ngủ say trên giường, còn cô thì giả vờ “thức làm báo cáo tài chính gấp”. Nhưng thực , trước mặt cô không phải là những con số công ty thiết kế, mà là kê ngân hàng cá nhân của Minh Triết – thứ mà cô âm thầm tìm cách lấy được chỉ vài ngày trước.
Những dòng tiền ra vào rối rắm, kèm theo vài giao dịch khoản mập mờ, đều được Tô Dĩnh cẩn thận lưu lại. Cô không còn là người phụ nữ hiền dịu tưởng chồng vô điều kiện nữa. Nỗi đau hôm trong khách sạn nghiền nát phần ngây thơ cuối cùng.
“Muốn lừa tôi ký thỏa thuận chia tài sản à?” – Tô Dĩnh nhếch môi cười lạnh, lẩm bẩm với chính mình – “Được , tôi sẽ diễn cùng hai người. Nhưng kẻ ra đi tay trắng, nhất định không phải tôi.”
Ngày hôm sau, cô xuất hiện trong váy công sở thanh lịch, là nụ cười dịu dàng quen thuộc. Minh Triết không hề nhận ra điều gì khác thường. Anh ta chỉ vợ ngày càng hơn, hay hỏi han công việc, còn chủ động chuẩn bị những món ăn anh thích.
“Triết, dạo này em anh hay với dự án đầu tư mới, có cần em hỗ trợ gì không?” – giọng cô ngọt ngào, ánh mắt long lanh như thể tràn đầy yêu thương.
Minh Triết thoáng sững lại, nhưng rồi nhanh cười:
“Không cần đâu, mấy đó anh lo được. Em cứ yên làm thiết kế của mình, anh gánh vác tài chính cho.”
Trong lòng Tô Dĩnh khẽ gợn sóng. “Gánh vác tài chính cho”? Nghe mà mỉa mai. Bao năm qua, chính cô mới là người lặng lẽ giúp anh sắp xếp hệ đối tác, hỗ trợ xử lý báo cáo, thậm chí còn giới thiệu nguồn vốn từ bè trong ngành. Nhưng giờ đây, trong mắt anh, cô chỉ là “người phụ nữ biết nghe lời, không cần biết tiền bạc”.
Cô cười nhẹ, nụ cười ấm áp mức Minh Triết hề nghi ngờ.
Buổi chiều hôm đó, Tô Dĩnh lấy cớ đi gặp khách hàng. Thực ra, cô hẹn gặp một người cũ trong ngành tài chính – Trần Lập. Anh ta từng là đối thủ của Minh Triết trong vài thương vụ đầu tư, đồng thời cũng là người hiểu rõ những mánh khóe ngầm trong giới.
“Tô Dĩnh? Lâu lắm mới em liên lạc. Nghe nói giờ em chỉ làm thiết kế nội thất mà?” – Trần Lập cười rót cà phê.
Cô nâng tách, khẽ nhấp một ngụm, giọng nhẹ nhàng:
“Thiết kế chỉ là đam mê. Nhưng gia đình thì… anh cũng biết đấy, có những lúc phụ nữ không thể không .”
Ánh mắt Trần Lập sắc , anh ta lập tức hiểu ra.
“Ý em là… Minh Triết đang có vấn đề?”
Tô Dĩnh chỉ mỉm cười, không trả lời thẳng. Thái độ mập mờ của cô khiến Trần Lập càng thêm hứng thú. Người trong giới đầu tư đều biết, một khi có vết nứt trong hôn nhân, thì đó là cơ hội vàng đối thủ chen vào.
“Em muốn anh giúp gì?” – anh ta hạ giọng.
“Em chỉ cần một ít thông .” – cô đặt USB nhỏ lên bàn, giọng bình thản – “Đổi lại, em sẽ cho anh biết những gì Minh Triết sắp làm. Lấy được trước, anh thắng.”
Trần Lập nhìn USB, rồi nhìn cô. Người phụ nữ từng nổi tiếng hiền lành nhất giới tài chính, nay lại ngồi đối diện anh với khí lạnh lùng khiến anh thoáng rùng mình.
“Em thay đổi nhiều thật.” – Trần Lập khẽ thở dài, nhưng nhanh gật đầu – “Được, anh sẽ hợp tác.”
Tối về, Minh Triết không mảy may nghi ngờ. Anh ta đang rộn cùng Diệp Lan lên kế hoạch “đưa Tô Dĩnh vào bẫy”.
“Chỉ cần cô ta ký vào thỏa thuận này, toàn tài sản chung sẽ sang tên anh. Khi đó, anh sẽ đầu tư vào dự án của chúng ta. Em chỉ việc chờ hưởng thụ .” – Minh Triết nói, mắt ánh lên sự đắc ý.
Diệp Lan ngả vào vai anh ta, cười kiêu ngạo:
“ ngốc lắm, lại anh tuyệt đối. Anh bảo mà nghe? Cùng lắm khóc vài ngày rồi cũng cam chịu.”
Cửa khẽ mở, Tô Dĩnh vào, tay cầm hộp trái cây.
“Em mua dâu tây cho anh đây.” – giọng cô êm ái, hoàn toàn không giống một người bị bàn mưu tính kế sau lưng.
Minh Triết vội giấu tập tài liệu vào ngăn bàn, cười gượng:
“À… anh đang xem mấy báo cáo. Em ngủ trước đi, anh xong việc sẽ vào.”
Tô Dĩnh lại gần, đặt hộp trái cây xuống, ánh mắt dịu dàng mức ngay cả Diệp Lan – đang nấp trong tắm – cũng thoáng rùng mình.
“Anh đừng làm việc muộn quá, sức khỏe mới trọng.” – cô nói, rồi khẽ hôn lên má chồng.
Khi quay lưng đi, khóe môi cô cong lên, nụ cười lạnh thoáng qua như lưỡi d.a.o .
Đêm đó, trong màn tối, Tô Dĩnh thì thầm với chính mình:
“Các người nghĩ tôi dễ bị dắt mũi? Vậy hãy chờ xem, ai mới là con cờ thật sự.”
Tô Dĩnh ngồi trong căn làm việc nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại sáng quắc. Đêm khuya, Minh Triết đang ngủ say trên giường, còn cô thì giả vờ “thức làm báo cáo tài chính gấp”. Nhưng thực , trước mặt cô không phải là những con số công ty thiết kế, mà là kê ngân hàng cá nhân của Minh Triết – thứ mà cô âm thầm tìm cách lấy được chỉ vài ngày trước.
Những dòng tiền ra vào rối rắm, kèm theo vài giao dịch khoản mập mờ, đều được Tô Dĩnh cẩn thận lưu lại. Cô không còn là người phụ nữ hiền dịu tưởng chồng vô điều kiện nữa. Nỗi đau hôm trong khách sạn nghiền nát phần ngây thơ cuối cùng.
“Muốn lừa tôi ký thỏa thuận chia tài sản à?” – Tô Dĩnh nhếch môi cười lạnh, lẩm bẩm với chính mình – “Được , tôi sẽ diễn cùng hai người. Nhưng kẻ ra đi tay trắng, nhất định không phải tôi.”
Ngày hôm sau, cô xuất hiện trong váy công sở thanh lịch, là nụ cười dịu dàng quen thuộc. Minh Triết không hề nhận ra điều gì khác thường. Anh ta chỉ vợ ngày càng hơn, hay hỏi han công việc, còn chủ động chuẩn bị những món ăn anh thích.
“Triết, dạo này em anh hay với dự án đầu tư mới, có cần em hỗ trợ gì không?” – giọng cô ngọt ngào, ánh mắt long lanh như thể tràn đầy yêu thương.
Minh Triết thoáng sững lại, nhưng rồi nhanh cười:
“Không cần đâu, mấy đó anh lo được. Em cứ yên làm thiết kế của mình, anh gánh vác tài chính cho.”
Trong lòng Tô Dĩnh khẽ gợn sóng. “Gánh vác tài chính cho”? Nghe mà mỉa mai. Bao năm qua, chính cô mới là người lặng lẽ giúp anh sắp xếp hệ đối tác, hỗ trợ xử lý báo cáo, thậm chí còn giới thiệu nguồn vốn từ bè trong ngành. Nhưng giờ đây, trong mắt anh, cô chỉ là “người phụ nữ biết nghe lời, không cần biết tiền bạc”.
Cô cười nhẹ, nụ cười ấm áp mức Minh Triết hề nghi ngờ.
Buổi chiều hôm đó, Tô Dĩnh lấy cớ đi gặp khách hàng. Thực ra, cô hẹn gặp một người cũ trong ngành tài chính – Trần Lập. Anh ta từng là đối thủ của Minh Triết trong vài thương vụ đầu tư, đồng thời cũng là người hiểu rõ những mánh khóe ngầm trong giới.
“Tô Dĩnh? Lâu lắm mới em liên lạc. Nghe nói giờ em chỉ làm thiết kế nội thất mà?” – Trần Lập cười rót cà phê.
Cô nâng tách, khẽ nhấp một ngụm, giọng nhẹ nhàng:
“Thiết kế chỉ là đam mê. Nhưng gia đình thì… anh cũng biết đấy, có những lúc phụ nữ không thể không .”
Ánh mắt Trần Lập sắc , anh ta lập tức hiểu ra.
“Ý em là… Minh Triết đang có vấn đề?”
Tô Dĩnh chỉ mỉm cười, không trả lời thẳng. Thái độ mập mờ của cô khiến Trần Lập càng thêm hứng thú. Người trong giới đầu tư đều biết, một khi có vết nứt trong hôn nhân, thì đó là cơ hội vàng đối thủ chen vào.
“Em muốn anh giúp gì?” – anh ta hạ giọng.
“Em chỉ cần một ít thông .” – cô đặt USB nhỏ lên bàn, giọng bình thản – “Đổi lại, em sẽ cho anh biết những gì Minh Triết sắp làm. Lấy được trước, anh thắng.”
Trần Lập nhìn USB, rồi nhìn cô. Người phụ nữ từng nổi tiếng hiền lành nhất giới tài chính, nay lại ngồi đối diện anh với khí lạnh lùng khiến anh thoáng rùng mình.
“Em thay đổi nhiều thật.” – Trần Lập khẽ thở dài, nhưng nhanh gật đầu – “Được, anh sẽ hợp tác.”
Tối về, Minh Triết không mảy may nghi ngờ. Anh ta đang rộn cùng Diệp Lan lên kế hoạch “đưa Tô Dĩnh vào bẫy”.
“Chỉ cần cô ta ký vào thỏa thuận này, toàn tài sản chung sẽ sang tên anh. Khi đó, anh sẽ đầu tư vào dự án của chúng ta. Em chỉ việc chờ hưởng thụ .” – Minh Triết nói, mắt ánh lên sự đắc ý.
Diệp Lan ngả vào vai anh ta, cười kiêu ngạo:
“ ngốc lắm, lại anh tuyệt đối. Anh bảo mà nghe? Cùng lắm khóc vài ngày rồi cũng cam chịu.”
Cửa khẽ mở, Tô Dĩnh vào, tay cầm hộp trái cây.
“Em mua dâu tây cho anh đây.” – giọng cô êm ái, hoàn toàn không giống một người bị bàn mưu tính kế sau lưng.
Minh Triết vội giấu tập tài liệu vào ngăn bàn, cười gượng:
“À… anh đang xem mấy báo cáo. Em ngủ trước đi, anh xong việc sẽ vào.”
Tô Dĩnh lại gần, đặt hộp trái cây xuống, ánh mắt dịu dàng mức ngay cả Diệp Lan – đang nấp trong tắm – cũng thoáng rùng mình.
“Anh đừng làm việc muộn quá, sức khỏe mới trọng.” – cô nói, rồi khẽ hôn lên má chồng.
Khi quay lưng đi, khóe môi cô cong lên, nụ cười lạnh thoáng qua như lưỡi d.a.o .
Đêm đó, trong màn tối, Tô Dĩnh thì thầm với chính mình:
“Các người nghĩ tôi dễ bị dắt mũi? Vậy hãy chờ xem, ai mới là con cờ thật sự.”