Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

[Cũng có lắm.]

[ đây giúp trẻ em vùng núi , không ai đạo đức giả mức đó đâu… thế thì quá thất đức rồi.]

Tôi lướt sơ qua mấy dòng , lại liếc nhìn Trần Linh đang nói chuyện bọn trẻ, khóe môi cong lên.

Đúng lúc lắm.

Tôi phơi xong đống quần áo giặt, liền bước tới cạnh cô ta.

Học theo cách nói chuyện của mấy cư dân mạng:

“Linh Linh đối xử ghê, nhìn biết nó quý cậu lắm luôn đó.”

Trần Linh không nhận ra gì khác thường, hơi ngẩng :

“Trời ơi, mấy chuyện này điều nên , không đối thì đối ai?”

Tôi gật đồng tình:

“Cậu nhìn xem, có đứa quần áo vá chằng vá đụp, thì lấm lem bẩn thỉu, bọn mình nên giúp cải thiện cuộc sống.”

Trần Linh hơi sững lại, rồi cười gượng nhìn tôi: “Ừm… đúng vậy thật.”

Tôi đã nhắc khéo mức này rồi, không tiện nói thẳng thêm.

may đám dưới lại rất “có tâm”.

[Cần gì Hà Hoài Hòa nhắc? Linh Linh của tôi bụng vậy, chắn quyên góp nhiều chị ta!]

[Không cần chị đại mở lời, Linh Linh tự biết chủ động !]

[Linh Linh mau ra tay đi, chị ta bẽ mặt! Bà chị quyên 1 rưỡi, thì cậu quyên 2 luôn oách!]

[Linh Linh nhất định gì đó , tôi theo chị ấy bao năm rồi!]

[Đúng vậy, trước giờ Linh Linh luôn xuất hiện trong mấy hoạt động từ thiện gì.]

Rõ ràng Trần Linh cũng nhìn thấy những đó, sắc mặt bắt biến đổi vi diệu, vẫn gượng gạo mỉm cười ống kính:

“Mọi yên tâm, tôi nhất định quyên góp, mọi đừng nôn nóng, tôi chuẩn bị chu đáo.”

Vậy được?

Tôi ngắt lời luôn: “Chúng ta chỉ ở đây một hai ngày thôi về thành phố, mấy đứa đang cần gấp mấy vật dụng đó, sắp mùa lạnh rồi, không để chịu rét được.”

17

Trần Linh: “…”

Cô ta liếc tôi đầy căm tức, gượng gạo nở nụ cười. Tôi nói nước này, cô ta không quyên cũng không xong.

Dứt khoát lấy điện thoại gọi luôn.

Điện thoại kêu chục giây vẫn không ai bắt máy, rõ ràng Trần Linh hơi thở phào nhẹ nhõm.

chưa kịp thở hết thì dây lại bắt máy: “Alo? Chị Linh, có chuyện gì vậy?”

Trần Linh sững một chút, nhắm mắt cắn răng:

“Chuẩn bị giúp tôi một ít tiền, thêm cả cơ sở vật chất trường học, bàn ghế, bóng đá bóng lông gì đó, chất lên xe, vài hôm nữa chuyển chỗ tôi đang quay show.”

đáp lại: “Chuẩn bị bao nhiêu tiền ạ?”

Tôi lại nhìn sang .

[Linh Linh, 2 nhé!]

[Hà Hoài Hòa 1 rưỡi rồi, cậu không kém được!]

phản bác:

[ cần các nói à? Linh Linh chắn nhiều chị đại rồi.]

Trần Linh không ngơ mấy lời đó, giọng nói có phần gượng ép: “2 đi.”

Tiền của Trần Linh phần lớn tiêu vào hàng hiệu đắt đỏ, nịnh bợ paparazzi, và mua tin bôi xấu mấy tiểu hoa khác.

2 cô ta chẳng khác nào móc ruột móc gan.

chắn đau lòng mấy ngày.

dây có vẻ không rõ tình hình hiện tại, liền ngạc nhiên hỏi lại:

“Chị Linh… chị muốn quyên góp nhiều vậy ?”

Trần Linh khẽ “ừ” một tiếng.

Tôi trong lòng thấy rất hài lòng.

Không cô thích diễn à? Không thích xây dựng hình tượng à?

Tôi để cô xây đã luôn.

Đối phương muốn nói gì đó, Trần Linh đã lạnh lùng cắt ngang:

“Được rồi, cứ vậy đi, nhanh chóng gửi .”

Dứt lời liền dập máy luôn.

[Linh Linh ghê, không mình thất vọng~]

[Haha, đúng tôi đoán, Linh Linh lại quyên ít Hà Hoài Hòa chứ?]

[Ai hiểu thì hiểu, Linh Linh xưa nay chưa từng keo kiệt .]

Tôi nhìn dòng , cười tươi rói, cứ để bọn họ tung hô cô ta đi.

cũng có cư dân mạng tỉnh táo đặt dấu hỏi:

[Tôi thấy Trần Linh không mấy vui vẻ khi quyên tiền thì ?]

[Cùng cảm giác, trông cô ấy có vẻ rất miễn cưỡng.]

[ chẳng trên mạng từng nói cô ấy tham gia từ thiện nhiều rồi ? Vậy tại điện thoại lại có vẻ bất ngờ thế nhỉ?]

18

Từ lúc đó, ánh mắt Trần Linh nhìn tôi cứ mang theo oán hận.

đang nói: “Cô tự đi quyên góp thì thôi, kéo tôi theo gì?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương