Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà đầu óc làm bằng gỗ hết à?
Chuyện rành rành thế rồi. Họ không tội mẹ tôi, quay sang đổ lỗi cho tôi. Tôi hít một hơi sâu, cố gắng giải thích: “Mấy cái từ lúc nhận ở trong nhà rồi, tráo đổi ? giỏi đến mấy không mang sẵn 20 cái giả bên người , đúng không? Vả tối qua đưa cho chị dâu rồi, lấy đâu thời gian tráo đổi?”
Nghe tôi vậy, bố tôi vẻ hợp lý, bình tĩnh . Nhưng tôi vẫn không buông tha, tiếp tục gặng : “Nếu mày không tật giật mình, sáng sớm lén lút bỏ không chào ai? Chẳng phải mày sợ chuyện bại lộ, sợ bọn truy trách nhiệm nên bỏ chạy ? Còn dụ chị dâu ghi giấy tự nguyện tặng, rõ ràng gì mờ ám.”
Tôi cười khẩy, quay sang nhìn mẹ. Từ lúc tôi về đến giờ, mẹ vẫn im lặng ngồi trên sofa. Nhưng trán bà lấm tấm mồ hôi.
Tôi thong thả bước tới, vỗ nhẹ vai mẹ, : “Mẹ ơi, mẹ cho , mẹ không định giải thích gì ?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía mẹ tôi. Mẹ tôi run rẩy đứng dậy, khẳng định chắc nịch: “ mẹ cho , giả ? Tiểu Tình, nghi ngờ mẹ cho giả đấy à? Mẹ thương như vậy, làm chuyện đó ?”
mẹ tôi khăng khăng chối tội. tôi túm lấy cổ áo tôi, hùng hổ quát: “Mày đúng đồ vô ơn, dám nghi ngờ mẹ mày? Mẹ mày nuôi mày bao nhiêu năm, đối xử với mày hết lòng hết dạ, mày vong ơn bội nghĩa như thế? Mau đưa đây, không báo đấy.”
Tôi gỡ tay ấy , bình thản : “ thôi, mẹ mua đưa hóa đơn cho mọi người xem.”
Mẹ tôi nghe vậy liền vội giải thích: “Mua đồ ở cái chỗ nhỏ bé lấy đâu hóa đơn?”
Tôi cười khẩy, tiếp: “Không hóa đơn phải ghi chép thanh toán chứ?”
tôi quyết truy đến cùng. Mẹ tôi đột nhiên ngồi phịch xuống đất, ôm mặt khóc rưng rức: “Khổ thân tôi quá, khổ quá . gái mình nghi ngờ mẹ ruột. Tôi không muốn sống nữa, tôi c.h.ế.t cho mọi người vừa lòng.”
xong, bà ấy định đập đầu vào tường. mẹ tôi bắt đầu giở trò ăn vạ, tôi chẳng thèm giả vờ nữa. Tôi cầm điện thoại đưa thẳng cho : “Chuyện không rõ ràng , vậy báo , muốn đòi bằng cho mẹ.”
giận dữ đập điện thoại của tôi xuống đất, chỉ tay vào mặt tôi quát: “Mày đừng tưởng không biết mày đang giở trò gì, mày cố tình khiêu khích thôi, đừng tưởng không dám báo . cho mày cơ hội cuối cùng, trả 40 vạn cho , còn nể tình em bỏ qua cho mày. Không mày bị bắt vì tội lừa đảo, cả đời xong phim đấy.”
Tôi nhún vai, thản nhiên : “Đừng nhiều lời, báo !”
tôi gan lỳ không sợ, cầm điện thoại lên định gọi 110.