Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Tôi vội vàng lắc , run run:
“Không… không… có lẽ là do con nghĩ quá thôi.”
gật gù hài lòng, mỗi ngày đánh một dấu tick hồ sơ bệnh án tôi.
“Ổn định rồi, xem liều thuốc hiện tại là đủ.”
Từ đó không tăng thuốc nữa, giúp tôi có nhiều thời gian tỉnh táo hơn — và tôi bắt tìm cơ hội.
Trong một lần kiểm tra định kỳ, tôi níu tay bác sĩ điều trị chính.
“Bác sĩ, cháu… cháu muốn xin được sử dụng máy tính một chút. Cháu chỉ muốn xem ngoài, để bây giờ là thời gian nào rồi. Có lẽ… tiếp xúc với ngoài sẽ giúp bệnh tình cháu khá hơn.”
Bác sĩ điều trị chỉnh gọng kính, quan tôi mấy phút, rồi gật :
“Được. Mỗi tuần một lần, mỗi lần nửa tiếng. Sẽ có y tá giám .”
Trong lòng tôi vui sướng phát run, nhưng trên mặt tuyệt đối không lộ , chỉ khẽ gật cảm ơn.
Phòng máy có năm chiếc máy tính đặt cạnh nhau, một y tá ngồi ở bàn ngay cửa, đan len quan tôi.
Không được tìm kiếm từ khóa nhạy cảm, cũng không được đăng nhập tài khoản mạng xã hội.
Tôi vờ như những bệnh nhân khác, mở một trang tổng hợp, lướt qua những mình chẳng hề quan .
Nhưng khóe mắt tôi dán chặt từng cử động y tá kia.
Cơ hội chỉ có một, và chỉ trong vài giây.
Tôi đợi gần hai mươi phút, kim giây trên đồng hồ treo tường mỗi vòng quay khiến tim tôi căng thẳng hơn.
Cuối , y tá kia đặt que đan xuống, đứng dậy đi lấy nước!
Chính là lúc này!
Ngón tay tôi lao nhanh trên bàn phím.
Không phải gọi cảnh , là gửi email cho bạn thân — bác sĩ Trần.
Ngày trước, khi còn sống, có một lần tôi xem chương trình pháp luật trên CCTV, chỉ một vị khách mời đặc biệt trên màn hình, đầy tự hào nói với tôi rằng “bác sĩ Trần” là anh em chí cốt , một chuyên gia hình sự hàng , từng giúp cảnh phá nhiều vụ án lớn.
nước này, tôi chỉ có thể đánh cược rằng sẽ đọc được sự thật tôi viết !
Tôi gõ địa chỉ trang web trung hỗ trợ thành phố thanh địa chỉ, trang lập mở .
Không kịp kỹ, tôi nhanh chóng nhấp mục “Hòm thư chuyên gia”.
Trong ô văn bản nhỏ , tôi gõ liền một mạch:
【Bác sĩ Trần, cứu cháu! Cháu là Hiểu Huyền! Cháu bị gia đình đưa bệnh viện thần Hoàn Nam. cháu là Kiến Hoa, đã bị khác mạo! Năm 16 tuổi cháu từng mổ ruột thừa, trên có vết sẹo! mạo thì không có!】
Gửi!
Sau đó tôi lập đóng trang web, xóa sạch lịch sử trình duyệt và bộ nhớ đệm.
“Làm gì vậy?”
Y tá bưng cốc nước nóng bốc hơi quay , thấy tôi ngồi ngay ngắn, ánh mắt có phần nghi ngờ.
Tôi vội vã vờ “lên cơn”, màn hình “khà khà” cười ngu ngơ.
Y tá tôi một lúc, không hỏi thêm.
Tôi thở phào. Không bức thư đó có được thấy hay không, càng không có hay không.
Nhưng đó là cọng rơm cứu mạng cuối tôi.
Sau khi gửi email, tôi đã trải qua ba ngày dài đằng đẵng như địa ngục.
Tôi tiếp tục vờ ngoan ngoãn, nuốt những viên thuốc gây mê óc, chờ đợi .
Sáng ngày thứ tư, giờ sân như thường lệ.
Tôi những bệnh nhân khác chậm rãi trên bãi cỏ.
Cánh cổng sắt khu bệnh bỗng mở từ ngoài.
không phải xe chở đồ ăn, cũng không phải y tá bác sĩ, là hai đàn mặc thường phục, gương mặt nghiêm nghị.
Phía sau chính là bác sĩ Trần! Vẫn y hệt dáng vẻ tôi đã thấy trên TV!
Tim tôi giật mạnh một cái, như ngừng đập.
thật! thực sự rồi!
Trưởng y tá vội lên chặn :
“Xin lỗi, đây là khu bệnh nặng, không được tùy tiện thăm bệnh. Các anh tìm ai?”
“ tôi là cảnh . tôi nhận được đơn tố cáo, cần Hiểu Huyền phối hợp điều tra một vụ án hình sự quan trọng.”
Tất cả mọi đều dừng , tò mò sang.
Sắc mặt trưởng y tá thay đổi liên tục, cuối không dám nói thêm, ngoan ngoãn tránh sang một .
Khoảnh khắc , tôi , mình đã thắng cược.
Tôi đứng yên tại chỗ, xuyên qua đám đông, từng tiến gần mình.