Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Tôi đứng bên cạnh, nhẹ giọng :
“Tôi không trở về chăm . Tôi làm vậy là thành toàn cho chính mình — không lại điều hối tiếc.”
Ánh mắt run , định đó, nhưng tôi đã quay người, bước đi thẳng, không quay đầu lại.
Trước khi rời đi, tôi đứng giữa phòng khách, nhìn quanh một lượt những gương mặt đang im lặng như tượng đá.
“ người nhớ kỹ. Tôi đến đây là đã làm hết bổn phận của một con người.
Không tôi nợ người.
Cũng không tôi sự bố thí của người.
Tôi đã sống rất tốt từ lâu . Không bất kỳ ai ban phát cho tôi một chút thái độ tử tế nào cả.”
Không ai trả lời.
Tôi cứ nghĩ, lần trở lại nhà họ Triệu đó là một dấu chấm hết hoàn toàn với quá khứ.
Không ngờ chỉ vài ngày sau, tôi lại nhận được một quyết định điều chuyển từ bệnh
Tôi chính thức được bổ nhiệm làm Phó Trưởng phòng Điều dưỡng, quản lý liên khoa, đồng thời được xếp vào danh sách bồi dưỡng cán bộ lãnh đạo quản lý.
Tin này vừa phát ra, cả bệnh rúng động.
Người thì ngưỡng mộ, người thì bất ngờ, phần lớn là kính phục.
Bởi suốt những năm qua thành tích và năng lực của tôi tại khoa cứu đều rõ như ban ngày —
Từ tối ưu hóa quy trình cứu, đến đào tạo sàng, dẫn dắt nhân viên mới xử lý ca khẩn phức tạp.
đều là năng lực thực chiến.
Càng bất ngờ hơn nữa —
Thông báo bổ nhiệm của tôi được chia sẻ trên trang chính thức của Ủy ban tế thành phố, kèm theo bài phỏng vấn.
ảnh, tôi mặc đồng phục sạch sẽ, thần thái bình tĩnh,
bên dưới thích:
“ ấy là người đi ngược dòng tuyến đầu tế của thành phố này.”
Trưa hôm đó, mấy tá ở căn-tin vây lấy tôi, hào hứng ríu rít:
“Chị Linh ơi, chị nổi tiếng ! Mau nhìn mấy bình luận kìa, toàn là lời khen!”
“Chị Linh, khí chất chị đỉnh thật luôn! Em xem clip phỏng vấn tưởng chị là trưởng!”
Tôi chỉ mỉm lắc đầu.
lòng lại rất yên ổn.
Tôi không muốn làm lãnh đạo, càng không ai tung hô.
Tôi chỉ muốn sống cho đàng hoàng.
người phụ nữ năm xưa bị ép nghỉ , bị chê bai là “vô dụng” —
hoàn toàn đứng dậy.
Đúng lúc tôi đang chìm đắm công , một vị khách không mời lại xuất hiện.
Chiều hôm đó, tôi vừa rời khỏi cổng bệnh thì thấy một nhóm người đang xôn xao trước phòng bảo vệ.
“ tìm ai?”
“ Tuyết, tá trưởng Tuyết. ấy là… là dâu tôi. Chúng tôi là người nhà ấy.”
Giọng đó, quen thuộc đến phát ngán — Triệu Chính Quân.
Tôi nhanh bước lại.
Chưa kịp tiếng thì ông ta đã niềm nở đón đầu:
“Ôi chao, Tuyết, ra à! tìm suốt!”
Tôi đứng yên, ánh mắt lạnh nhạt:
“Tìm tôi làm ?”
Ông ta xoa tay, phía sau Triệu Bình – họ của Triệu Kiến Hoa, và một – em gái mẹ chồng tôi.
“À thì… bạn bị viêm túi mật, nằm không giường. nghĩ giờ là lãnh đạo , liệu thể giúp sắp xếp chút không?”
“Đúng đúng.” – Triệu Bình cũng chen vào.
“Chúng tôi cũng chẳng quen ai khác, chỉ biết trông cậy vào thôi.”
Tôi nhìn mấy người này — những kẻ mắng tôi như súc vật, giờ lại quây quanh như ruồi, giả lả.
Tôi không lớn tiếng, nhưng câu rõ ràng:
“ người quên à? Năm đó là ai chỉ thẳng vào mặt tôi mắng: ‘Đàn không làm cũng đòi mặt’?”
Triệu Chính Quân gượng:
“Ôi, chuyện đó… là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi …”
“ ,” – Tôi nhìn sang Triệu Bình,
“Chính miệng : ‘Nấu một bữa cơm cũng than mệt? là đồ ăn bám nhà chứ ?’ không?”
Triệu Bình lập tức tránh ánh mắt tôi, ấp úng:
“Thì lúc đó… ai cũng hơi quá… nhưng chị đừng bụng…”
Tôi nhẹ:
“Tôi không bụng đâu. Tôi chỉ là nhớ kỹ thôi.”
“ Tuyết à, dù cũng là người nhà…” – Triệu Chính Quân định tiếp.
Tôi cắt lời:
“Xin lỗi. Chức trách của tôi là cứu người, không làm công cụ đặc quyền.
nằm thì đi đúng quy trình.
Nếu lợi dụng quan hệ thân thích, tôi sẽ báo cáo phòng Đạo đức nghề .”
Ba người lập tức mặt mày tái mét.