Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

05

13.

Cho đến khi tôi ngồi văn phòng của giáo sư Dương, ông ấy dịu dàng đưa một chén trà nóng tới.

Tôi cầm lấy chén trà, độ ấm truyền lên lòng bàn tay khẽ vỗ tâm đang phập phồng của mình.

“Dương Tự không có việc gì, chỉ là bị đụng đầu, đã làm kiểm tra, không có vấn đề gì lớn.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là không sao, nếu như mất đi mạng người thì hậu quả tôi không dám tưởng tượng.

Nghe nói ấy nhân nghiên cứu đi ăn cơm, khi quay phát hiện Dương Tự hôn mê ở góc tường còn tôi thì bị đè lên ghế khám bệnh.

Bọn họ cho rằng tôi đã chịu… Kinh hách.

Nữ nhân nghiên cứu vô cùng đồng an ủi tôi nói rằng mọi chuyện đều đã .

Chỉ là mắt giáo sư Dương nhìn tôi có hơi phức tạp…

Tôi có hơi chột dạ, dời tầm mắt đi.

Làm như tôi có gian gì đó.

Trình Doanh, em và anh ta…”

“Khụ khụ!” Tôi xấu hổ ho khan hai tiếng.

Giáo sư Dương cũng không nói gì, miệng chậm rãi tuôn trào: “Nói như vậy em cũng đã phát hiện ra anh ta có thái độ gì với em rồi đúng không?”

“Trải khoảng thời gian quan sát, và chuyện xảy ra hôm nay tạm thời tôi đã xác định nguyên nhân vì sao anh ta lại xử đặc biệt với em.”

Hô hấp ngừng lại.

tôi suy đoán, anh ta đã thời thành niên của con người, ở bầy sói gọi là giai đoạn sinh sản.”

“Có điều điểm này anh ta hoàn toàn với bầy sói.”

“Mà em là người đầu tiên gần gũi với người đàn ông này cho cũng giống như người phái . Tôi nghĩ, anh ta đã em là đồng loại chân chính.”

“Có lẽ, anh ta muốn em là mục tiêu… Phối ngẫu của mình.”

Giống như đá bị ném vào giữa làn nước phẳng lặng, vang ầm lên bên tai tôi.

Nói như tức là từ lâu A Mãng đã kéo tôi vào loại… Quan hệ này?

Những nhìn nóng rực, theo đuổi mãnh liệt khi mới gặp, tiến vào căn cứ chỉ cho tôi lại gần, không phân biệt khoảng cách mà tiếp xúc, tất cả đều đã có đáp án.

Việc tưởng chừng như có thể tưởng tượng lại đánh thẳng vào nội tâm nói cho tôi biết đó là sự thật.

Tôi xấu hổ đến mức không biết nói cái gì.

Giáo sư Dương cũng đã năm mươi tuổi, mà còn ở đây nói với sinh phối ngẫu.

Ngón chân của tôi đã co quắp xuống đất luôn rồi!

Giáo sư Dương như thường không hề có gì .

Trình, em không lo lắng. huống này sẽ không đưa vào luận văn mà chỉ dùng để xét.”

nữa, nhật ký nghiên cứu sẽ không viết tin tức cá nhân vào không để lộ ra sự riêng tư của em đâu.”

“Em không ngại, chuyện hôm nay cũng đừng để ở lòng.”

Ông ấy cực hòa ái như sợ kích thích tôi vậy.

Tôi trừng lớn đôi mắt.

Đúng là có hơi xấu hổ một chút nhưng tôi có dáng vẻ đòi c.h.ế.t đòi sống hồi ?

tôi đi ra ngoài, có giác tất cả nhân nghiên cứu đều dùng mắt đồng mà nhìn mình.

Sự ngượng ngùng dâng trào, còn có người tới an ủi hỏi tôi có bị thương ở đâu không.

Tôi cũng không dám nói thật ra tâm trạng của tôi rất ổn, chỉ nói bản thân chưa ăn cơm để kiếm cớ rời đi.

14.

Sau khi Dương Tự khôi phục.

Anh ta có tới tìm tôi có điều tôi tránh ở phòng không đi ra gặp.

Khi gặp lại lần nữa là đi đón chuyên gia của nước M.

Giáo sư là chuyên gia đứng đầu giới sinh vật , chuyên nghiên cứu phần tử sinh vật . Mấy năm trước ông ta cũng đã tới Trung Quốc, cho rất quen thuộc với nơi này.

“Người Trung Quốc có câu nói nhỉ? À, nhập gia tùy tục, sau này tôi sẽ các người như người một nhà, ta cùng nhau phát triển!”

Ngoài dự đoán, tiếng Trung của ông ta rất lưu loát.

Ông ta luôn nở nụ cười trên mặt, nhưng mắt lại có sự hung ác nham hiểm đoán, làm tôi nổi cả da gà. Mà những nụ cười đó lại không hề chạm đến đáy mắt.

Giáo sư Dương rất vui vẻ, ông ấy mời tới đây là hy vọng rằng có thể hiểu biết thêm nguyên nhân vì sao chỉ số sinh lý của A Mãng có sự thường.

này tôi không có ai ngờ rằng vị tên này sẽ mang đến những sóng gió lường.

Ngoại trừ nhật ký nghiên cứu, ông ta từng tìm tới tôi để hỏi thêm tin tức của A Mãng.

“Sinh lý của 082 đã trải thí nghiệm rồi đúng không?”

với xưng hô này của dành cho A Mãng, cũng dùng số hiệu.

Tôi không biết vì sao ông ta cứ gọi như vậy.

Trước đó phòng thí nghiệm chưa kịp đặt tên cho A Mãng đã dùng tên của tôi, cũng như đó là kỷ niệm đáng nhớ.

Gọi tên còn có thêm chút hương vị của con người.

Nhưng lý do thoái thác của vị giáo sư này giống như phương chỉ là một con chuột bạch mặc người ta xâu xé.

Tôi nhíu mày, nhưng phối hợp trả lời: “Đúng vậy.”

“Cô là nữ nhân nghiên cứu tiếp xúc với 082 nhiều nhất, anh ta có từng làm ra hành động gì với cô chưa?”

“….”

“Có tôi nói rõ ra không?” Khóe mắt ông ta cong lên độ cong lạ.

Như vui đùa nhưng lại làm người ta thấy chịu.

Chẳng con rắn độc đang âm thầm đánh giá người diện.

Tôi có giác lông tơ trên người mình đang dựng đứng lên, xấu hổ đáp vài câu loa, sau đó vội vàng rời đi.

“Doanh Doanh!”

Là Dương Tự.

Anh ta giữ chặt tôi lại, đau điếng, cố gắng dùng sức tránh khỏi bàn tay đó.

Anh ta đụng vào làm tôi thấy sợ hãi vô cùng…

Nếu hôm đó không có A Mãng thì không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.

không chịu gặp anh sao?” Anh ta đã khôi phục thần trí, tất cả chỉ có sự áy náy dâng trào: “Ngày đó là do anh xúc động, anh chỉ muốn nói lời xin lỗi với em.”

Tôi không muốn nhìn anh ta, không muốn mặt với anh ta.

Chỉ nhớ đến ngày hôm đó tôi đã thấy trái tim bị bóp nghẹt đến chết.

dừng tại đây, thật sự tôi không muốn có liên quan gì tới anh ta nữa.

[ – .]

“Nói xong chưa? Tôi đi đây.”

“Doanh Doanh…” Tiếng la của anh ta dịu dàng như trước, có điều giờ khắc này lại là ngọn gió làm lòng tôi rét lạnh.

“Cách xa tôi ra! Làm ơn!”

Giọng điệu của tôi cực quyết tiệt, hoàn toàn không muốn nói chuyện với Dương Tự nữa.

Trước đây, tôi thích nhất là ở bên cạnh anh ta. Tôi sẽ xấu hổ chờ mong cái thích của mình, cho rằng anh ta cũng thích tôi giống như vậy.

Nhưng nghỉ này đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Cũng đã để cho tôi nhìn thấy rõ một số điều.

Bát nước đổ đi mà vớt lại.

Dáng vẻ ngạc nhiên bi thương đó của anh ta như bị chọc một đao vào trái tim.

Tôi không để ý đến anh ta nữa, chỉ xoay người đi tìm A Mãng.

15.

A Mãng bị nhốt vào lồng sắt.

Anh ấy ngồi góc, nghiêng mình nhìn ra ngoài.

Xuyên song sắt, xuyên tường, bay vọt tới rừng rậm mênh mông, nơi đó có gió núi tự do.

Nhìn có hơi đáng thương.

Thấy tôi đến, mắt của anh ấy tỏa sáng ngay lập tức, phóng như con ngựa đến bên cạnh tôi.

Nhưng khi đến trước mặt, con ngươi lại chứa sóng gió mãnh liệt, lập lòe vài cái không nói chuyện.

Tôi quay đầu muốn chạy.

Bỗng anh ấy gọi: “Doanh Doanh, đừng đi! Đừng… Không để ý đến anh.”

Lòng tôi mềm nhũn.

Thầm kêu không tốt.

Đừng bị tên nhóc này lừa, anh ấy không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài đâu!

Tôi thở phì phò: “Biết sai chưa?”

Anh ấy nhíu mày, trả lời rất dứt khoát: “Biết sai rồi.”

“Anh không … Hung dữ với Doanh Doanh. Doanh Doanh là giống cái mảnh mai, lực quá lớn sẽ vỡ vụn, cẩn thận một chút.” Anh ấy nghiêm túc nhìn chằm chằm nhìn tôi, mắt vô tội lại bướng bỉnh.

“Doanh Doanh đừng sợ, anh luôn bảo vệ em, sẽ không để bất cứ kẻ làm tổn thương đến em.”

“Có điều anh sẽ nhẹ một chút, sẽ không dọa đến Doanh Doanh nữa.”

?

Cho anh ấy có ý tốt này thôi?

Nếu không đã nhìn thấy dáng vẻ nổi điên của đó thì đúng là tôi đã cho rằng anh ấy là thần tiên luôn rồi!

Tức giận đến mức nói lắp: “Chỉ có cái sai này?”

Anh ấy im lặng không hé răng.

Một sau, mới sâu kín hỏi một câu: “Doanh Doanh, em không muốn làm phối ngẫu của anh sao?”

Thiếu chút nữa tôi đã bị sặc nước miếng.

Gương mặt đỏ bừng, mở miệng phản bác: “Anh có biết phối ngẫu là gì không?”

“Biết.” Thậm chí anh ấy còn không có một tia do dự .

“Doanh Doanh đã giải thích , phối ngẫu là giống cái kết với giống đực. bè thì có thể có nhiều nhưng phối ngẫu chỉ có một người duy nhất, bọn họ sẽ phương là người quan trọng nhất.”

“Mặc kệ là con người hay là động vật, tìm kiếm phối ngẫu là bản năng.”

“Giống đực sẽ liều mạng bảo vệ giống cái, giống như anh sẽ bảo vệ Doanh Doanh.” Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, vô cùng nghiêm túc.

Tôi cực ngạc nhiên.

Từ khi mà tên nhóc này nhiều như vậy? Cái gì mà quan trọng nhất, cái gì mà tìm phối ngẫu theo bản năng, bảo vệ giống cái…

Tôi chưa từng dạy cái đó!

nữa, Doanh Doanh lừa người, em còn có cái chưa nói.”

“Hả, cái gì?”

“Phối ngẫu sẽ có con, sẽ sinh con nhỏ để nuôi dưỡng.”

Đôi mắt xanh biếc hiện lên vẻ sắc bén, làm tôi thấy chột dạ.

Giọng nói khô cằn: “Anh biết cái này từ đâu?”

“TV.” Anh ấy ủ rũ đáp.

“Với lại anh đã biết từ lâu rồi.”

Cứu mạng, hình như anh ấy đã chương trình < giới động vật> quá nhiều rồi!

“Anh muốn làm giống đực duy nhất của Doanh Doanh, cùng nhau sinh con với Doanh Doanh…”

“Dừng dừng dừng!” Mặt tôi đỏ bừng như máu.

Càng nói càng thấy sai.

giới của con người phức tạp ! Loại chuyện này hai người thích nhau, nữa có khoảng thời gian dài chung sống, và biểu đạt ra thì mới tính.”

“Ai da, có nói thì anh cũng không rõ!”

Mới đến giới con người hai tháng thì làm sao anh ấy biết hết .

Nói xong một hơi tôi thấy bản thân mình thở .

Nhưng diện với mắt ấy lại ngơ ngẩn không thôi.

Yên tĩnh, nóng bỏng, xúc vỡ òa, không thèm che giấu.

Anh ấy thực sự không hiểu ư?

Bỗng dưng tôi thấy sợ hãi.

Ai có thể đánh giá tâm tư của mãnh thú đâu? Có lẽ anh ấy thiếu sót việc biểu đạt nhưng với anh ấy mà nói giới đã dần đi vào bộ máy vận hành hoàn chỉnh.

“Trình Doanh, đi ra ngoài đi! Giáo sư mới tới muốn một mình làm ít kiểm tra.”

Nhân nghiên cứu mở cửa bảo tôi đi ra ngoài.

Còn chưa kịp hỏi ví dụ tại sao đột nhiên anh ấy ở phòng nghiên cứu lại phát cuồng, vì sao lại biểu hiện kháng cự như mà đã rời đi rồi.

Chỉ có thể từ từ mà thôi.

Nhưng đến khi chạng vạng tôi nghe thấy một tin tức khiếp sợ.

Nói biểu hiện của A Mãng ở phòng nghiên cứu có tính công kích mạnh mẽ, suýt đánh c.h.ế.t .

Cánh tay của bị trật khớp, cả người vị va chạm đau đớn, cũng may là còn mấy nhân nghiên cứu nếu không có khả năng sẽ bị mất mạng.

====

Tùy chỉnh
Danh sách chương