Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tàu cao tốc, tôi giúp một cậu học sinh tiểu học hoàn thành bài tập hè mai còn .
Cậu cảm động phát khóc, còn nói lấy thân báo đáp tôi.
Tôi vội vàng từ chối, nói rằng “cỏ già không ăn bò non”.
Cậu học sinh im lặng.
Xuống tàu rồi, cậu ấy kéo tôi mặt một đẹp .
Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc tôi: “Chị ơi, con bò già này chị có ăn không?”
1
Tôi và người quen qua nói chuyện mấy tháng, cuối cùng cũng quyết định gặp mặt.
Kết quả là, một gặp, trong video call, tôi phát hiện đối phương là một… học sinh tiểu học.
màn hình, một khuôn mặt tròn trịa, quả dưa hấu, phúng phính thịt, nói với tôi:
“Chị ơi, chị có thể dạy em làm bài này không?”
Tôi mức tối sầm mặt mày, á khẩu không nói nên lời.
Cái người hằng gửi ảnh cơ bụng cho tôi xem, còn gửi cả voice gọi tôi là “vợ ” — là cùng một người sao?!
Không phải nói là cao 1m85, tám múi cơ bụng, da trắng lạnh lùng, đẹp ngời ngời à?
Tôi không hề do dự một giây, xóa bạn, chặn luôn.
Thề rằng kiếp này đóng tim khóa , không bao giờ đương gì nữa.
Quá đáng rồi.
Tôi chỉ là một cô giáo tiểu học thôi , lại phải lòng một người bằng tuổi học sinh của mình.
có không?!
Trong lòng vừa hoang mang vừa rối loạn.
Tôi mở album ảnh ra, định xóa hết ảnh cơ bụng cậu ấy từng gửi.
Nhưng nhìn một lượt, tấm nào cũng là cực phẩm, thực sự không nỡ xóa, .
Thôi bỏ .
Dù sao cũng là ảnh , ít ra cậu ta cũng bỏ công tìm.
Hơn nữa, mấy tấm này tìm không ra, biết đâu lại là ảnh đặt riêng, có trả phí ấy chứ.
Cuối cùng tôi vẫn không xóa, nửa đêm chui vào chăn, vừa nhìn ảnh vừa khóc bằng cả mắt lẫn miệng.
Hối hận vì khi xóa và chặn, đã không xin tài khoản chính chủ của mấy tấm cơ bụng này.
hẹn gặp mặt, tôi mới biết thì ra hai đứa sống cùng thành phố.
Hồi còn cảm khái “chúng ta thật có duyên”.
Còn bây giờ thì tôi chỉ trốn càng xa càng tốt.
Tôi thật sự rất cái cậu dưa hấu kia sẽ lần theo , đem bài tập hè nhờ tôi dạy làm.
thì tôi thực sự bó tay luôn rồi.
Vì… đúng chuyên ngành của tôi thật.
cứu lấy trái tim tổn thương của mình, và cũng tránh bị cậu tìm thấy ,
Tôi chạy một thành phố cách xa nghìn cây số du lịch.
Chơi tới tận mới chịu về.
tàu cao tốc về nhà, tôi vui vẻ nghĩ:
nay chắc cậu ta đang lo lắng chơi game, lo lắng ăn bữa tối cuối cùng, lo lắng chuẩn bị cặp sách.
Miễn là không lo lắng nhớ tôi — người — là rồi.
Nhưng …
Ai nói cho tôi biết với.
Tại sao thằng ngồi bên cạnh tôi này, quả dưa hấu, cắn bút, chau mày làm bài, trông…
Lại giống hệt tên bạn quen qua của tôi trời?!
2
Khi tôi ngẩng nhìn thấy cậu ta, nụ cười đắc ý mặt tôi lập tức cứng đơ.
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh.
May cậu ta cứ cúi làm bài, chú ý tôi.
gọi video , tôi cũng không rõ cậu ta có nhìn rõ mặt tôi không.
Nhưng an toàn, tôi vẫn lục túi lấy ra một cái kính râm đeo lên.
đầy một , cậu dừng viết, ngẩng lên, nhìn tôi.
Tôi hoảng loạn vô cùng, đeo kính râm rồi vẫn bị nhận ra.
Cậu ta cứ nhìn chằm chằm tôi, không nói gì, khiến tôi nổi da gà.
Tôi nghiêng , chuẩn bị giả vờ ngủ.
Cuối cùng, cậu ta gấp quá, túm lấy tay tôi lắc qua lắc lại: “Chị ơi.”
Tôi im thin thít.
Cũng vừa mở miệng là cậu ta nhận ra giọng tôi.
“Chị ơi…”
Cậu ta lại gọi thêm một tiếng, giọng lạc như khóc.
Tôi phản xạ có điều kiện mở mắt nhìn cậu, theo bản năng : “Sao ?”
Làm giáo viên rồi, điều nhất chính là nghe học sinh khóc, phản ứng có điều kiện luôn.
Nghe tôi trả lời, cậu ta lập tức nói: “Chị có thể dạy em làm bài này không? Em làm không …”
Tôi: “…”
Thôi bỏ , ai cũng khổ cả.
Nhìn bộ dạng của cậu ta thế này, chắc là nhận ra tôi thật.
Tôi yên tâm cầm bài tập của cậu ấy, vừa xem đề, lại liếc mắt nhìn số trang — trang 9.
Ôi trời đất ơi, một quyển bài tập dày cộm, đằng sau còn hơn hai trăm trang đụng tới.
mai là rồi đấy.
Định hiến thân à?
Hay kiếp là chim Tinh Vệ, đời này chuyên lấp biển?
Tất nhiên, cũng có thể là Nữ Oa, đời này thích vá trời.
Tôi không nhịn : “Giờ mới chịu làm bài? em làm gì?”
Cậu ta vừa sụt sịt vừa trả lời: “Em chọc giận , ảnh bảo em cút về tìm ba mẹ, ba mẹ lại đưa em chơi, em vô tình quên bài tập ở khách sạn, qua mới gửi lại…”
“Giờ sắp rồi, ba mẹ còn du lịch tiếp, bắt em tự về tìm … Nhưng em làm xong bài tập, nếu mai không nộp , cô giáo với mách nhau, ảnh đánh chết em mất .”
Hừm, ai bảo em lên dám bày đặt đương không làm bài tập.
Báo ứng tới rồi nhé.
Với cả, cái bài tập này là “vô tình” quên thật hay “cố tình” quăng mất thì cũng khó đoán lắm.
Tôi cười nỗi đau người khác, không kìm tò mò : “Em làm gì khiến nổi giận dữ ?”
Cậu ta im lặng một , rồi đáp: “Vì… vì một người phụ nữ.”
“…”
Tôi cười không nổi nữa rồi.
Người phụ nữ … hình như là tôi.