Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

17

Quả nhiên.

Ngoài việc khi nhìn thấy tôi có vẻ sững người vài giây,

Phó Viêm hoàn toàn không liếc tôi thêm nào.

Anh soi mói từng chi tiết kế hoạch mà Trình Khiêm đưa,

Cực khắt khe.

Trình Khiêm tái xanh.

Anh ta quay sang nhìn tôi như cầu cứu, tôi… ngẩng đầu nhìn trần nhà.“Anh , Phó ca .”

Trình Khiêm đập kế hoạch bị chê lên bàn: “ giờ ăn rồi, tụi mình đi ăn nha?”

Phó Viêm ngừng lại, do dự một lát, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi lập tức theo sau.

Anh đột ngột dừng bước, tôi không phanh kịp — đâm đầu vào lưng anh.

Quanh vang lên tiếng hít khí lạnh:

đấy?” “Vụng về quá!” “Xong rồi, Tổng Phó chắc giận rồi.”

Phó Viêm nhíu mày, quay đầu lại: “Em làm gì ?”

Tôi bịa đại: “Xe Trình Tổng chật quá, em đi cùng xe Phó Tổng.”

Trình Khiêm chớp một , lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng. Xe anh chật lắm. Nhiên, đi xe Phó Tổng đi, xe anh ấy rộng rãi lắm!”

Phó Viêm cúi đầu nhìn tôi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, anh lại quay đầu rời đi, không nói một lời.

Là… đồng rồi sao?Tôi mừng rỡ, vội vàng chạy theo.

Cho khi tôi đã ngồi vào ghế phụ lái bên cạnh anh, hai tôi vẫn không nói một nào.

…Phó Viêm vẫn chưa khởi động xe.

tôi ngồi yên lặng một phút, tôi là người mở lời trước.

“Xin lỗi.”

“Tôi không phải không tâm anh.” – Tôi nói – “ là… tôi quá tâm anh thôi.”

Chân mày Phó Viêm luôn nhíu chặt, thoáng thả lỏng khi tôi nói xong ấy.

Anh quay đầu nhìn tôi, vẫn chưa lên tiếng.

Tôi siết chặt các ngón tay, lần đầu thổ lộ lòng trước người mình thích, tôi rất hồi hộp.

“Tôi xuất thân bình thường.”

“Tính cách lại bốc đồng, nóng nảy. Tôi phải cố gắng rất nhiều mới vào được công ty mà mình mơ ước. Mỗi bước đi đời tôi đều không dễ dàng.”

gặp được anh, tôi cảm thấy là sự ưu ái của ông trời dành cho mình. nên tôi rất trân trọng.”

“Tôi luôn anh là người rất ưu tú, thế tôi cũng nỗ lực thân trở nên tốt hơn. Ít

nhất, sau này khi đứng cạnh anh, tôi có thể có tự tin. khi anh kéo tôi vào nhóm

của các anh, tôi mới nhận ra mình đã mộng tưởng quá xa.”

Tôi khẽ cười: “Phó Viêm, khoảng cách giữa ta không phải là thứ mà tôi có thể bù đắp bằng nỗ lực.”

“Có lẽ là do lòng tự trọng buồn cười, tôi sợ anh sẽ là người chủ động chia tay trước, sẽ bỏ

tôi. Tôi sợ lời nói trước đây của mình khiến anh hiểu lầm, nghĩ rằng tôi cố lừa anh.

Tôi không muốn trái tim chân thành của mình cũng bị phủ định hoàn toàn… tôi đã

chọn cách trốn tránh. Trốn tránh trước khi anh phát hiện tôi không phải là người giống anh.”

Tôi cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh.

Cố gắng thân trông không quá thảm hại.

vẫn không thể giấu được, giọng tôi hơi run lên, khiến tất cả lộ rõ.

Tôi không dám nhìn vào Phó Viêm.

âm thầm cúi đầu, chờ anh “phán xử”.

Không gian xe im lặng, còn lại tiếng thở nén của tôi và tiếng xe cộ lướt ngoài cửa sổ.

Sự im lặng của Phó Viêm khiến lòng tôi dần dần chìm xuống.

Đột nhiên, anh bật cười khẽ.

Nhiên.”

Giọng anh rất nhẹ: “Em nghĩ anh là người thế nào?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hơi ngơ ngác.

“Một người có thể, hơn hai năm yêu qua mạng, từ chữ rời rạc, từng một ghép lại được hình ảnh của em.”

“Anh từng thấy em ngoài cứng mềm khi cho mèo hoang ăn, thấy em mệt mỏi mà vẫn

tự hào sau khi làm xong dự án, thấy em bạn bè mà không ngại hy sinh… Em sự nghĩ

anh là thằng ngốc không gì về cuộc sống của em ?”

Tôi sững người.

Phó Viêm quay đầu lại, ánh nhìn thẳng vào tôi, sâu thẳm mức phản chiếu cả sự bối rối của tôi:

“Em hài hước, tốt bụng, kiên cường, đôi khi ngốc nghếch và nóng nảy… Tất cả điều , mới là ‘ Nhiên’ mà anh yêu.”

“Còn mấy nói trừu tượng kia?”

Khóe miệng anh cong lên một đường cong dịu dàng:

“Rất dễ thương, giống như một con mèo nhỏ vờ vĩnh ra vẻ hung dữ. Anh phối hợp với em

thấy thú vị, là sự ăn và niềm vui riêng giữa ta. Anh đâu ngốc mức tưởng là con người của em.”

Anh đã từ lâu!

Anh đã sớm tôi đang nói trừu tượng!

Tôi kinh ngạc nhìn anh, một lúc không phải nói gì.

Tôi lại nhớ lần đầu bị kéo vào nhóm chat nhỏ của anh, nhìn thấy cuộc trò chuyện của họ.

Tôi bối rối: “ mà… người xuất thân như các anh không phải đều coi trọng môn đăng hộ đối sao? Còn phải kết lợi ích nữa…”

“Kết lợi ích ?”

Phó Viêm bật cười: “Anh không phải kiểu thiếu gia phải dựa vào liên khẳng định giá

trị của thân. Nhiên, em phải có niềm tin ở anh. Anh có quyền chọn người yêu của mình.”

Nhóm nhỏ.

Thịnh Cảnh Trạch: “Vừa rồi tự dưng hắt xì hơi mấy liền, đang bàn tán xấu sau lưng tôi thế?”

Phó Viêm, cún con thành: “Khốn kiếp! Tôi cũng !”

Tống Thừa: “Trùng hợp .”

Nói ra hết rồi, Phó Viêm vẫn chưa có định lái xe.

Tôi len lén nhìn anh một .

“Còn giận ?”

Phó Viêm gật đầu: “Vẫn thấy…”

Anh còn chưa nói hết , tôi đã tháo dây an toàn, khẽ nghiêng người nhẹ lên má anh.

“Còn giận không?”

Phó Viêm giữ vẻ nghiêm túc: “Ừ.”

Tôi lại thêm nữa: “Bây giờ sao?”

Phó Viêm: “Chậc, càng nghĩ càng tức.”

Tôi: “…”

Tôi giả vờ muốn lùi lại: “ anh cứ tức đi.”

Tay bị anh giữ chặt.

Phó Viêm cuối cùng cũng bật cười: “Bảo bối, dỗ người ta phải kiên nhẫn, còn phải có thành .”

Tôi ngượng ngùng né tránh ánh anh: “Em không làm…”

“Không sao, anh dạy em.”

Dứt lời, bàn tay ấm áp của Phó Viêm nhẹ nhàng vuốt sau gáy tôi.

Anh buộc tôi nhìn vào anh, chặn đường lui của tôi.

Giây tiếp theo, anh cúi người, xuống.

Điện thoại túi áo vest của Phó Viêm rung lên mấy lần.

tôi không .

Phó Viêm, cún con thành: 【@Phó Viêm anh, sao còn chưa tới? Tụi này đói sắp chết rồi!】

Phó Viêm, cún con thành: 【@chị dâu thành phố mỏi mệt, chị bảo anh Viêm lái nhanh lên .】

Phó Viêm, cún con thành: 【Tôi đói sắp chết rồi đây này.】

Phó Viêm, cún con thành: 【Không trả lời tôi là sao, rốt cuộc mấy người đang làm gì ?】

Phó Viêm, cún con thành: 【Hỏi tí thôi. Hình mèo tò mò.jpg】

Thịnh Cảnh Trạch: 【Thôi, đi chơi đi.】

Tống Thừa: 【Thôi, đi chơi đi.】

Phó Viêm, cún con thành: 【?】

Kết thúc chính văn.

Phiên ngoại

Trương Kha bị đuổi việc.

Trước khi nghỉ, anh ta đã xin lỗi tôi và Tiểu Dương trước toàn công ty.

Giữa ánh trỏ của mọi người, anh ôm thùng đồ bỏ chạy nhục nhã.

Có người thầm:

“Sao cảm giác vết thương trên anh ta lại nặng hơn nhỉ?”

“Đúng , chẳng phải lần trước bị Nhiên ném gạt tàn trúng , sao chưa khỏi?”

“Tôi nghe nói là hôm trước uống rượu xong về nhà quấy rối một cô gái, ngờ cả nhà cô

gái đều là huấn luyện viên võ, anh ta bị đánh cho thảm luôn! Còn bị đưa lên đồn công an nữa!”

“Chậc chậc, mất chưa kìa.”

“Đáng đời.”

Trương Kha bị đuổi rồi, tâm trạng của Tiểu Dương vẫn rất thấp.

Cô ấy có định nghỉ việc.

“Tôi không có hậu thuẫn, năng lực cũng bình thường. Ở công ty này, tôi thấy mình chẳng bao giờ có cơ hội.”

Cô nói: “Tôi không muốn mãi bị bắt nạt nữa.”

Tôi vươn tay ôm lấy cô.

“Sẽ không bị bắt nạt nữa đâu.”

Tôi nói: “Giờ tụi mình là người nhà có quan hệ rồi mà.”

Tiểu Dương: “?”

Hết truyện.

Tùy chỉnh
Danh sách chương