Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta quay đầu hỏi: “Sao trông vui ?”
Hắn cứng miệng đáp: “Không có gì.”
nhưng đêm , hắn phía sau ôm lấy ta chặt, cúi đầu bên tai thì thầm một câu rất khẽ:
“ lại một lần nữa câu ‘nàng yêu ta’ ấy, có được không?”
…
15.
Sau nửa tháng cho người tìm kiếm khắp kinh thành, cuối cùng cũng tìm ra được nữ đem ngọc bội đi cầm.
Nàng đang ở một ngôi miếu hoang nơi ngoại thành, mặc áo rách vá chằng vá đụp, quỳ gối đút thuốc cho một nữ nhân yếu ớt nằm trên đống rơm rạ.
Chỉ một nhìn, ta liền nhận ra chính là tẩu tẩu ta đã gần ba năm không gặp.
Tẩu tẩu lưu lạc khắp nơi, chịu không ít khổ cực, thân thể mang trọng bệnh, giờ vẫn đang gắng gượng.
Nữ kia được tẩu tẩu giúp đỡ, nên mới một lòng ở lại chăm sóc.
bảo rằng Thành có linh dược, phải lập tức đưa tẩu tẩu để chữa bệnh.
Trước khi rời kinh thành, hắn vào cung một chuyến.
Lúc trở ra, hắn đưa cho ta một thánh chỉ đặc xá, chính thức xóa bỏ thân phận quân kỹ tẩu tẩu.
“Chờ bệnh tẩu tẩu nàng khỏi rồi, là có thể danh chính ngôn thuận ở lại Thành cùng nàng.”
Ta cầm lấy thánh chỉ, chợt cay xè:
“Để có được thứ , chắc hẳn là không dễ gì.”
có chút ngại ngùng:
“Nhà họ chúng ta… thứ khác có thể không nhiều chứ bạc thì không thiếu. Nay đại chiến vừa dứt, quốc khố cạn kiệt, cần tiếp tế.”
Hắn ngập ngừng rồi tiếp:
“Vả lại, Thành có một loại linh dược có thể chữa được căn bệnh quái ác thái . Ta đã hứa nay sau sẽ định kỳ tiến cống.”
Giá phải trả quả không hề nhỏ.
Thấy ta thoáng sững sờ, vội giải thích:
“Không phải tất cả đều tẩu tẩu nàng đâu.”
Hắn trầm giọng:
“Thái nhân hậu, sáng suốt, sau nhất định là bậc minh quân. Nếu chẳng may thái có mệnh hệ gì, đại quyền sẽ rơi vào công chúa. Nàng cũng hiểu tính tình Tuyên Hoa – ngạo mạn, hung hăng, tham quyền. Bách tính sao có lành?”
Ngẫm lại thì cũng đúng.
Ta gật đầu, lập tức bắt chuẩn bị cho việc rời kinh, đưa tẩu tẩu Thành.
Chỉ là ta không hề hay biết, sau khi ta rời đi, liền thở phào một hơi dài.
Người tâm phúc bên cạnh nhìn hắn cạn lời:
“Ngài là người nước dân bao giờ? Rõ ràng chỉ muốn giữ phu nhân ở lại Thành thôi. Có thêm tẩu tẩu, phu nhân nào cũng chẳng nỡ rời đi.”
“Thái khoẻ mạnh, công chúa sẽ không có cơ hội lên ngôi, phò cũng sẽ không đắc … tất cả đều không còn là mối đe dọa với ngài nữa. ngài còn làm ra vẻ đạo lý đầy nghĩa khí!”
chẳng chẳng rằng, vung vỗ một cái bốp vào đầu hắn:
“Những lời để phu nhân nghe thấy, ngươi cứ chuẩn bị cuốc đất trồng rau cuối đời đi là vừa!”
16.
Tin tức Thanh Phong, ta lại nghe được vào một năm sau.
Hôm ấy, ta cùng tẩu tẩu ngồi viện thêu hoa.
Nàng thân thể đã khá hơn rất nhiều, hiền hòa.
Quản gia vừa kinh thành mang thuốc , khẽ cúi người bẩm:
“Phu nhân, phủ công chúa vừa xảy ra chuyện lớn.”
“Phò vốn suốt không bước ra khỏi cửa, giờ đã gãy , nghe đâu tinh thần cũng có vấn đề, nào cũng cười khóc lẫn lộn, ngơ ngẩn dở điên dở khùng.”
Chuyện ấy ra đã chẳng còn là bí mật nữa.
cũng biết Tuyên Hoa công chúa quá mức chiếm hữu.
Lúc đầu là cho người bám theo hắn bước.
Sau , không cho hắn ra ngoài, không cho thăm, cả nha hoàn hầu hạ bên người hắn cũng bị thay hết thành thị vệ thân tín công chúa.
Thanh Phong vốn xuất thân võ tướng, lén vượt tường đào tẩu hai lần, sau lại thấy thân thể mình một yếu đi.
Lúc hắn nghi hoặc, công chúa vẫn cười như hoa nở, lại lạnh băng:
“Phò đừng lo, cơm canh mỗi ngươi, ta chỉ cho thêm chút thuốc giúp mất dần công lực thôi. Không hại thân đâu.”
Thanh Phong không chịu nổi nữa.
Tìm được một cơ hội, lén chạy phủ, cầu xin phụ thân hiện đang làm chức quan trọng nội các giúp hắn hòa ly với công chúa.
nhưng phụ thân hắn lại chỉ thở dài bất lực:
“Con à, nhà họ ta có vinh hoa hôm nay là nhờ công chúa có. Hôn nhân làm gì có thuận buồm xuôi gió, ráng nhịn một chút là được.”
Cuối cùng, chính cha hắn đích thân tiễn hắn phủ công chúa, còn cười làm lành với Tuyên Hoa, xin nàng rộng lòng bao dung.
Vậy giờ hắn lại gãy , còn phát điên?
Chẳng lẽ Tuyên Hoa sự đánh gãy hắn?
Quản gia do dự, lúng túng:
“Nghe tiểu nha đầu phủ , phò ngã trên cây xuống.”
“Cây?”
“Vâng, là một cây mai hồng rất cao. Đông năm nay mai hồng nở rất đẹp, phò lén trèo lên là muốn hái hoa để tặng cho . Rồi trên cây rơi xuống gãy , tinh thần chẳng còn bình thường nữa.”
…
Tẩu tẩu biết chuyện năm xưa hắn đặt nhành mai hồng dưới cửa sổ ta.
Nàng nhìn ta bằng phức tạp, như buồn như thương.
Còn ta chẳng ngẩng đầu, chỉ đưa đôi hài thêu đầu hổ cho nàng xem:
“Tẩu tẩu thấy đóa hoa có đẹp không?”
“Đẹp lắm.”
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đôi giày nhỏ, dừng lại nơi bụng ta:
“Không biết là trai hay gái nhỉ? Đặt tên chưa?”
Ta khẽ đặt lên bụng, nhìn dịu dàng:
“Dù là trai hay gái, chỉ cần bình an là đủ rồi.”
“Cha nó bảo muốn đặt tên là Triều Dương.”
Chúng ta đều là những người giãy giụa bùn lầy, chật vật sống sót giữa đao kiếm, m.á.u lửa, và cô đơn.
Chỉ mong đứa trẻ , khi sinh ra có thể rực rỡ sáng ngời, như nắng ban mai.
Hoàn.