Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7 - Nhầm Người Hay Người Nhầm

7

Tôi nhìn ánh bạc trên khuyên mũi cậu, giác nhớ đến cậu nào từng ngồi trong phòng đàn chơi Chopin.

Một thoáng ngẩn người.

Phó Minh Thần lạnh mặt, ấn chuông gọi phục vụ: “Bảo vệ, ở đây người…”

“Đủ !”

Tôi đập bàn một .

Hai người đàn ông hơn mét tám lập tức rụt cổ. “Ngồi xuống hết tôi!”

:

【Chị đại khí chất 2m8!】

【Hai con ngoan tự động cụp đuôi, cười chết mất】

Và thế là chúng tôi ngồi chen chúc quanh một bàn.

Gan ngỗng cấp Phó Minh Thần cùng với lon bia lạnh Phó Minh Viễn–kỳ lạ hài hòa.

Tôi vừa cắt bít tết vừa hỏi: “Vậy là hai này cãi nhau nửa tháng?”

Phó Minh Viễn tu một ngụm bia: “Là hắn gây chuyện ! Bao hàng, sến chết !”

Phó Minh Thần ung dung lau miệng: “Ít ra còn gu hơn mấy tiệc chui dưới tầng hầm.”

“Đồ giả tạo!”

“Đồ mất dạy!”

Tôi chịu nổi nữa, đứng dậy gõ mỗi một vào : “Câm miệng! Hai mươi mấy tuổi cư xử như con nít!”

:

【HAHA dạy bằng tay là chân lý muôn đời】

【Gien làm mẹ bộc phát kìa】

Hai tên to che , từ tức giận chuyển sang uất ức, cố nhịn cười, cuối cùng bật cười tiếng.

“Chị vẫn đánh đau như xưa.” Phó Minh Thần vừa xoa trán vừa nói.

Phó Minh Viễn ghé : “Thổi giùm em ?”

Tôi đẩy mặt cậu ta ra: “Biến.” Nhưng vẫn nhịn bật cười.

Khoảnh khắc ấy, hai giống hệt hai cậu nào– thì muốn làm con ngoan lấy lòng tôi, thì dùng nổi loạn để thu hút sự chú ý.

cảm động:

【Hu hu vẫn là cảm giác đó】 【 người là một gia đình

Ăn tối xong, Phó Minh Viễn nằng nặc đòi dắt tôi xem “ ngờ”.

Chúng tôi đứng trên sân thượng một tòa ốc, cậu ta ngờ bịt mắt tôi : “Đếm đến nhé.”

Một, hai…

!

Bầu trời đêm nổ tung rực rỡ với pháo hoa đầy sắc màu, tạo dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật chị!”

Tôi vừa khóc vừa cười. Đúng lúc đó, chùm pháo hoa cuối cùng biến hình bóng hai cậu nắm tay một người phụ nữ.

Phó Minh Thần biết đứng bên kia tôi từ lúc nào, khẽ nói:

“Mười , chính hôm nay, chị bọn em một mái .”

Mắt tôi giác đỏ hoe.

Phó Minh Viễn gãi , nói như bào chữa: “Dù chị thiên vị thấy rõ…”

“Tôi thiên vị hồi nào?!” Tôi phản bác.

“Tuần !”

“Tuần là do cậu viết nhạc chửi tôi !”

Phó Minh Viễn bỗng lấy ra một hộp nhung: “ chị này, quà sinh nhật.”

Bên trong là một chìa khóa.

Phó Minh Thần thấy vậy cũng lấy ra một hộp khác: “Trùng hợp ghê, em cũng .”

Hai chìa khóa nằm gọn trong tay tôi. Một là biệt thự ven biển. Một gỗ trong núi.

:

【Ôi trời, con người ta là đây】

【Hai anh em tranh nhau báo hiếu chị gái đại gia】

Phó Minh Viễn nhướn mày nhìn anh trai: “Biệt thự em bãi biển riêng.”

Phó Minh Thần mỉm cười: “ gỗ em nhìn thấy cực quang.”

Thấy lửa sắp cháy , tôi giơ tay lên dọa đánh, hai lập tức ôm .

“Tôi nhận hết! Sẽ ở luân phiên!” Tôi tuyên bố.

Trên đường về, hai cậu hai bên tôi như ngày còn .

Phó Minh Viễn đột nhiên nói: “Thật ra… bọn em chuẩn bị quà chung nữa.”

Phó Minh Thần gật , lấy điện thoại ra mở video– Trẻ em từ các trại mồ côi khắp nơi trên thế giới cùng hát mừng sinh nhật.

Cuối video là dòng chữ: “Cảm ơn chị chúng em hy vọng.”

Thì ra suốt những qua hai vẫn luôn âm thầm tài trợ các trại mồ côi nhân danh tôi.

khóc ngập trời:

【Aaaa sao ấm lòng dữ vậy】

【Hai cậu trưởng

Tôi đứng dưới ánh đèn đường, nhìn hai tôi từng đón từ trại mồ côi về, giờ trở những người đàn ông mạnh mẽ.

Chúng thể sẽ còn tranh giành ai tôi thương hơn, nhưng tôi biết rõ–

Dù là Phó Minh Thần hay Phó Minh Viễn, hai… đều là gia đình tôi.

“Chị khóc à?” Phó Minh Thần quýnh lên hỏi.

Phó Minh Viễn luống cuống tìm khăn giấy: “Đệt, chị đừng khóc ! Tụi em cãi nhau nữa đâu!”

Tôi vừa lau nước mắt vừa cười: “Gọi mẹ .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương