Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không biết có phải ảo giác ta không, ta luôn cảm thấy khi hắn bước ra, khí chất lạnh vài phần.
Có lẽ vì không ưa ta.
Rồi hắn đột nhiên câu khó hiểu: “ có thương chưa?”
Ta lắc đầu.
Hắn im lặng giây lát, rồi cởi áo ở bên cạnh. Ta cứ thế ngồi đợi, dạ không yên.
Lát , có ngồi xuống cạnh ta.
Ta nghiêng mặt, nhưng bóng đêm dày đặc không thể nhìn rõ dung mạo nọ. Đành gọi: “Điện hạ.”
Hắn “ừ” tiếng, bàn tay vuốt ve y phục ta. Ngay khoảnh khắc da thịt lộ ra không khí, ta bất giác hít hơi khí lạnh.
Ta xưa nay luôn ẩn nhẫn, vốn sẽ không có hành động thế.
Chỉ có lẽ do quanh luyện võ, đầu ngón tay hắn có lớp chai mỏng, làm ta thoáng chốc không quen.
Hành động hắn dừng , lúc dường thở dài, rồi kéo xiêm y cho ta.
“Ngủ .”
Đêm khuya, giữa hai chúng ta khoảng cách chiếc gối, tựa trời nam đất bắc.
Hôm gặp , hắn ta cách gượng gạo: “Vẫn ổn chứ?”
Ta nhớ tiếng cười hắn đêm qua, có phần không tự nhiên đáp: “Vâng.”
Hắn cười, vẻ mặt dường vô cùng hài .
5
Không biết bao lâu , từ điện ra.
Son trên môi phai màu, nhưng gò má ửng hồng.
Ta biết rõ, vừa trải qua những gì.
Mỗi khi lúc đó, khác hẳn ngày thường.
Chẳng có chút dịu dàng nào.
thể hận không thể hòa tan ta vào xương máu mình.
Ta bất giác theo bước chân .
Hoàng hậu băng hà, đáng lẽ cả nước phải để tang.
Thế nhưng bây giờ, treo đầy đèn lồng đỏ.
Để chào đón sắp .
Ai còn nhớ, đây chỉ ngày thứ hai ta qua đời.
trên đạo, áo đỏ phản chiếu ánh tà dương, đẹp lạ thường.
Tất cả mọi thứ nơi đây dường đang chào đón sự trở về .
Ngoài cửa , có đang đợi .
phụ thân.
Từ khi lên ngôi, chúng ta ba không gặp.
Bao nhiêu qua, ta ở chịu đủ mọi sự lạnh nhạt tủi nhục.
Ông ở ngoài sống an nhàn, chưa từng han ta nửa lời.
Đúng nữ nhi gả bát nước hắt .
Thế hôm nay trời đông giá rét, ông bằng đứng ngoài đợi lâu vậy.
Thấy , ông còn ân cần đưa cho chiếc lò sưởi tay, han ân cần: “ , có thuận lợi không con?”
Sắc mặt u ám phút chốc, thẳng lên xe ngựa: “Về phủ rồi nói.”
Ta cũng theo lên xe ngựa.
Ta vốn nghĩ, sẽ kiêu hãnh kể về những phút giây mặn nồng với .
Nào ngờ, cụp mắt, nghiến răng nói: “Bệ hạ không chạm vào ta.”
Ta thoáng kinh ngạc.
thương cầu không được nay chủ động tìm , vậy cũng có thể ngồi không loạn sao?