Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Tôi bị giày vò có hơi tàn nhẫn.
Nửa đường kịp phản ứng, kỳ tôi hẳn là Phó Cận Niên.
Chú ấy còn chưa giải thích rõ ràng chuyện của Nhược Sơ với tôi.
Cũng không tỏ với tôi.
Đây không phải là tên cặn bã sao?
Xe dừng cửa nhà.
Tôi yên lặng liếc chú ấy một cái, đối diện với ánh mắt của chú ấy, nói: “Đừng ồn ào, cháu .”
Phó Cận Niên sửng sốt, “Làm sao vậy?”
Tôi nói: “Chú đoán đi.”
Phó Cận Niên: “……”
……….
“ chú ấy liền đi?” Bạn thân nâng má nghiêm túc nghe.
Tôi nói: “Đúng vậy, chú ấy đi rồi.”
Bạn thân tức : “ quá đáng!”
Kỳ tôi quên nói, Phó Cận Niên khi đi còn hỏi tôi buổi tối muốn ăn cái gì, tôi không để ý tới chú ấy mà thôi.
Cô ấy thấy vẻ tôi buồn bực, nói: “Nhiễm Nhiễm, cậu có nghĩ tới không, sở dĩ cậu hèn mọn như vậy, là bởi vì quan hệ của hai người không đẳng.”
“Cậu phải cho chú ấy biết, cậu không còn là đứa nhỏ bị chú ấy quản giáo, mà là một người trưởng thành.”
Tôi cảm thấy có lý, hỏi: “Làm như thế nào?”
“ kia chuyện chú cậu không cho làm, thì làm một lần đi.”
Tôi thấy cũng có lý.
Buổi tối hôm , Phó Cận Niên còn làm việc liền nhận được một tin nhắn của tôi.
Mấy tấm ảnh người mẫu nam, mỗi người một vẻ đẹp trai.
“Chú, đêm nay hai người không tệ, chú giúp cháu chọn một người đi.”
Điện thoại của Phó Cận Niên lập tức gọi đến.
Bị tôi vô tắt đi.
Tôi còn dẫn đến nhà bạn thân, lại vài ngày.
Không sợ chết điên cuồng khiêu khích Phó Cận Niên.
Ghi chép trò chuyện gửi cho Phó Cận Niên cho thấy, mười ngày tôi yêu mười tám người đàn ông trẻ tuổi.
Bạn thân nhìn bản đồ trên mạng, hài lòng gật đầu, “Không sai, như vậy thì có thể cho chú ấy cảm giác nguy hiểm, không phải cậu không thể thiếu chú ấy sao.”
Phó Cận Niên từ cảnh cáo ban đầu, về trực tiếp trả lời “1”.
Giống như đếm cho tôi.
Ngay khi tôi tưởng rằng, tôi còn có thể yên vô sự vài ngày, khóc tới tìm tôi.
Nói rằng con đồ chơi của con bé biến mất.
Tôi con bé nghĩ lâu, thút thít nói: “Con để ngủ của ba.”
“Nhà cũ? ngủ của ba con?”
dùng sức gật đầu, “Mẹ, mẹ mang con về được không?”
khóc đến đáng thương, tôi vào rối rắm.
Lỡ như bắt gặp Phó Cận Niên……
Tôi gọi cho dì trông trẻ nhà.
Dì nói: “Phó tiên sinh tối nay không có đây.”
Lúc tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vã chạy tới nhà cũ.
Tới gần hoàng hôn, ánh sáng trong nhà cũ dần dần mờ đi.
Tôi đi tới cửa ngủ của Phó Cận Niên, chuẩn bị đẩy cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Chú ấy lại nhà!
Trong lúc thấp thỏm, tôi thấy được lỗ tai nhỏ lộ ra trong khe cửa.
Ngay trong tầm tay.
Đẩy cửa ra là có thể lấy được.
Tôi lấy hết dũng khí, lặng lẽ đẩy mạnh khe hở cửa, nghiêng người đưa tay qua.
Nhà cũ yên tĩnh không tiếng động.
Tôi không nhận ra, tiếng nước trong tắm sớm ngừng.
Một tầng áo choàng tắm mềm mại bị tôi nắm vào trong tay.
Mang đến hơi ẩm ướt.
Tôi sửng sốt, bị một tay xách, xách vào cửa.
Cửa khép lại, ánh sáng cuối chôn vùi trong bóng tối.
Mùi thơm đặc biệt của Phó Cận Niên, hỗn hợp với mùi sữa tắm, nhàn nhạt tỏa ra.
“Nhiễm Nhiễm, anh không nhớ rõ là dạy em lúc nào, lại không kiêng nể gì chui vào ngủ của đàn ông.”
Hơi thở cực nóng lướt qua bên tai, mang đến cảm giác khô nóng.
Giọng nói đặc biệt của Phó Cận Niên chạm vào thần kinh nhạy cảm yếu ớt của tôi.
Hai chân tôi mềm nhũn, đưa tay bám lấy áo choàng tắm của chú ấy.
Mạnh miệng phản bác: “Cháu là người trưởng thành, không cần chú dạy…”
Phó Cận Niên dừng lại, tựa hồ hiểu được ý của tôi, nhẹ nói: “Lỗi của anh, anh không nên mở cửa câu dẫn em.”
Khuôn tôi vừa vặn dán vào cổ áo mở rộng của chú ấy.
Cảm nhận được bọt nước theo đường cong cơ bắp đầy đặn rắn chắc, từng giọt từng giọt lăn vào trong áo choàng tắm.
Giọng Phó Cận Niên khàn khàn, yêu : “Em có thể kéo ra xem.”
“Chỉ là yêu em, không phải dạy em.”
Dưới lồng ngực nóng hổi của Phó Cận Niên, là nhịp tim vững vàng mạnh mẽ.
Một đụng vào lòng bàn tay tôi.
Thời kỳ phản nghịch đến muộn khiến tôi đem lời của chú ấy trở thành gió thoảng bên tai.
Tôi ôm lấy cổ chú ấy, ngẩng đầu, kiễng chân chủ động hôn chú ấy một cái.
Vì trời quá tối nên tôi chọn nhầm chỗ.
Hôn lên yết hầu của chú ấy.
Hơi thở Phó Cận Niên trầm xuống, dễ dàng khóa hai tay tôi lại, đè vào trong giường.
“Không chiến tranh lạnh?”
Tôi đẩy đẩy chú ấy, lẩm bẩm: “ tiên… Cháu muốn lấy con cho .”
Phó Cận Niên cũng không mơ hồ, “Được, nhưng chúng ta hãy nói chuyện … chuyện em yêu mười tám người đàn ông.”
Tôi nghẹn họng, chất vấn: “Phó Cận Niên, có phải chú cho rằng chú ăn chắc cháu rồi không? Cháu không phải là người tốt tính dễ nói chuyện. Cho dù có con của chú thì thế nào? Chú đừng hòng cháu.”
Phó Cận Niên nở nụ , “Anh có thể được em? Nhiễm Nhiễm, em tĩnh mà xem, lần nào không phải em anh?”
“Khi nào thì cháu chú?”
Phó Cận Niên buông tôi ra, “Từ nhỏ.”
“Thành tích không đạt tiêu chuẩn, có phải anh tận khuyên bảo em đi học bổ túc không?”
“Em hơi mất hứng, lần lấy cho anh một thành tích càng không đạt tiêu chuẩn.”
Tôi lẩm bẩm: “ là bởi vì chú quá hung dữ… Cháu sợ.”
Phó Cận Niên nói: “Cha mẹ em giao phó em cho anh, anh muốn giữ uy tín.”
Tôi nghĩ nghĩ, “Được rồi, cho dù từ nhỏ chú quản cháu là vì chú muốn làm phụ huynh, vậy bây giờ thì sao?”
“Hiện tại anh hung dữ với em?”
Tôi nói: “Chú biết rõ đứa bé là của chú, còn nhìn cháu làm trò …”
Phó Cận Niên trầm mặc.
Anh nói: “Anh chỉ đoán thôi.”
“Sao chú không hỏi?”
“……”
Vẻ Phó Cận Niên có u ám, “Em cảm thấy, với quan hệ giữa anh và em, dưới huống không xác định, hỏi như vậy, có giống một tên biến thái không?”
Tôi nghĩ về cảnh .
Đúng là có biến thái.
Phó Cận Niên thở dài, “Vô luận là lấy trộm tóc đứa bé làm giám định ADN, hay là dùng phương thức điều tra khác, trong mắt anh, đều giống nhau.”
Tôi không phục hỏi: “Nói cách khác, chỉ có cháu chủ động, chú không giống một tên biến thái chứ?”
Trên nguyên tắc mà nói, đúng vậy.
Tôi không phục đá đá chú ấy, “Đây là lý do chú không tỏ với cháu?”
mày Phó Cận Niên thư giãn, “Sẽ không tỏ .”
Chú ấy cúi đầu xuống, bịt miệng tôi lại, hôn đến nỗi tôi không thở nổi.
nhìn bộ dạng thẹn quá hóa của tôi, nói: “Sẽ trực tiếp hôn.”
Tôi sững sờ.
Phó Cận Niên nói: “Thời gian gấp gáp, anh chuẩn bị gấp gáp, không ngờ vẫn để em phải chờ.”
Tôi rơi vào trầm tư.
Quả ……
Chuyện hôn , hình như cũng không có cách nào nói cho tôi biết .
Nếu không sẽ không có bất ngờ.
Tôi lại cẩn thận nghĩ, “Không đúng, còn có Nhược Sơ nữa. Cái gọi là sao.”
“Căn bản anh chưa từng chạm qua cô ta, sao gọi là liền mạch không kẽ hở?”
Phó Cận Niên nhéo nhéo tôi, “Năm khi Nhược Sơ tính kế anh, có người chỉ điểm. Người anh câu ra là người phía cô ta. Bỏ thuốc cho anh, trời xui đất khiến hại em, anh không tìm cậu ta tính sổ, chẳng phải là không thể nào nói nổi sao?”
Tôi nhìn chằm chằm chú ấy, chậm rãi suy nghĩ: “Cho nên chú không chia tay với Nhược Sơ.”
“Chỉ sợ người phía còn hành động. Có Nhược Sơ đây, sẽ dễ dàng hơn một .” Phó Cận Niên ấn tôi xuống gối, cúi người hôn xuống, “Nhưng cũng không sao cả. Vì chuyện mà em , không đáng.”
Bóng đêm dày đặc, lúc tôi phát hiện, Phó Cận Niên vẫn ghen tuông.
Mười tám người đàn ông trẻ tuổi kia làm cho chú ấy bứt rứt trong lòng.
Tôi có luống cuống.
Cảnh cáo chú ấy: “Cháu, cháu và chú đẳng… Chú không được phạt cháu…”
Phó Cận Niên ừ một tiếng, ghé vào tai tôi nhẹ giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, nếu anh là phụ huynh, có lẽ anh sẽ phạt em không được ra ngoài.”
“ quá đêm nay em nói đúng, chúng ta đẳng.”
“Với tư cách là một người đàn ông, anh chỉ biết……”
Chú ấy nói xong ba chữ cuối , tôi sợ tới mức trợn to hai mắt.
Không kịp phản ứng, bị kéo qua lấy mạng nhỏ.
Cuối , Phó Cận Niên còn hỏi: “Ngày mai nhận giấy chứng nhận, được không?”
Tôi còn chìm trong mê ly, nghi hoặc ừ một tiếng, “Gấp như vậy?”
“Gấp sao? Cảm giác cũng tạm được.”
“Không phải nói chờ anh chủ động sao?”
Phó Cận Niên , “Cũng được.”
Chú ấy tăng thêm lực, lười biếng nói: “Mau, Nhiễm Nhiễm, đợi anh hôn.”
Thấy tôi lại muốn khóc, Phó Cận Niên ngậm miệng, vội vàng dỗ dành: “Được rồi, cho anh danh phận, được không? Đến lúc nên đổi xưng hô rồi không phải sao?”