Chương 1
Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Quất .
Kết quả thi đại học ra.
Cả nhà tôi bảng mà đồng loạt chìm vào im lặng.
Cha tôi: “100 , tròn đẹp, cũng tốt.”
Mẹ tôi: “Hay là bỏ tiền con ra nước ngoài…”
Còn tôi thì đã mở mạng, tìm thông tin tuyển dụng của các nhà máy lớn.
Cha tôi kinh ngạc: “Miêu Miêu, con định làm gì?!”
“Con người phải biết thực tế.”
Tôi nhấp vào tin tuyển dụng của nhà máy cơ khí điện nổi tiếng nhất thành phố, đọc kỹ từng dòng: “Tôi sớm đã rõ bản thân rồi.
“Không phải loại học giỏi.
“Phải làm gì tôi thích mới được.”
Mẹ tôi vỗ n.g.ự.c thở phào hỏi: “Vậy con muốn làm gì?”
Tôi: “Vào xưởng.
“Vặn ốc.”
Cha tôi ngẫm nghĩ một lát: “Hay cha mua luôn xưởng ?”
Tôi: “Con cần xưởng làm gì?”
Tối hôm , khi lướt WeChat, khắp nơi là dòng trạng thái “Thanh Hoa, Bắc Đại tôi!”
Tôi cũng đăng một dòng: “Nhà máy điện Giang Hải, tôi!”
Lúc mở lại thì thấy hơn ba chục luận.
Có người quan tâm, có người hóng chuyện, cũng có kẻ hả hê.
“Đáng đời, lúc đi học không cố gắng!”
“Làm công nhân nữ à? Không học thì chẳng có đường ra đâu.”
Lướt đến luận cuối, là của Giang Nhận.
“Trùng hợp ghê, tôi cũng ở nhà máy lái xe nâng.”
Tôi bấm vào ảnh đại diện của hắn.
Giang Nhận – soái ca ngồi bàn trước tôi trong kỳ thi đại học, là học sinh trường khác.
Hôm thi, cả phòng đã đủ người, chỉ mình hắn bước vào trễ rề.
Thi được chừng mười phút, tôi ngẩng đầu thấy hắn chống cằm ngủ gật.
Tôi bái phục.
Lại mười phút sau, tôi sang, hắn đang ngẩn người.
Xem ra cũng là một “học kém boy” chính hiệu.
Kỳ thi kết thúc, tôi không khỏi sinh ra cảm giác đồng bệnh tương lân hắn.
Chỉ là, tôi vẫn nghiêm túc làm bài, điền kín cả câu không biết.
Vắt óc, dồn hết gì từng học ra giấy.
Tiếc là hầu hết các đề thì nó nhận ra tôi, còn tôi thì chẳng biết nó là .
Thi xong, tôi mệt rã rời.
Gặp hắn ở hành lang, hắn nói: “Đề khó quá, WeChat nhé.”
Tôi gật đầu: “Cực khó, được.”
bạn xong, tôi đùa: “Biết đâu thi xong chúng ta lại vào chung một xưởng vặn ốc.”
Thi xong, quả thật số của tôi tệ đến mức chẳng thể đưa ra xem.
Học khổ sở bao nhiêu năm, tôi thấy mình khá có lỗi ba mẹ.
Thế mà ba tôi lại bất ngờ dùng giọng phổ thông pha nặng khẩu âm ủi:
“Vịt con à, không sao đâu.
“Đời người, không phải chỉ có mỗi con đường học hành.”
Tôi cảm thấy vô cùng được ủi.
Tối đến, nhận được tin nhắn từ bạn tôi:
“Cậu chuẩn xong chưa?”
Tôi ngẩn người: “Chuẩn gì cơ?”
Bạn: “Tối nay họp lớp mà, cậu còn chần chừ gì? Cậu không nhận được tin hả? Cán sự học tập Lý Tĩnh Tĩnh gửi trong nhóm rồi .”
Tôi càng mơ hồ: “Nhóm nào?”
Bạn tôi: “Má ơi, gì đây, cả lớp trong nhóm mà không kéo cậu vào?”
gì thì đã quá rõ ràng.
Chẳng phải thấy tôi làm “công nhân xưởng” mất mặt sao.
“ tí, tớ kéo cậu vào.”
Tôi từ chối: “Không cần đâu.”
Họ đối tôi mà nói, chẳng quan trọng gì.
Nửa đêm, tôi nhận được video bạn tôi lén quay.
Lý Tĩnh Tĩnh mặt mày ngọt ngào ôm tay thầy giáo làm nũng.
Các bạn khác cười đùa rôm rả.
Có người bỗng hỏi đến tôi:
“Miêu Miêu lớp mình đâu?”
Lý Tĩnh Tĩnh làm ra vẻ áy náy: “Ôi xin lỗi, tôi quên kéo cậu ấy vào.”
“Xem trí nhớ tôi này.”
Bạn tôi lạnh giọng: “Cô cố phải không?”
Thầy giáo lại mở miệng:
“Không gọi con cũng tốt, đỡ con khó trong lòng.”
người khác im lặng.
Kết quả thi đại học ra.
Cả nhà tôi bảng mà đồng loạt chìm vào im lặng.
Cha tôi: “100 , tròn đẹp, cũng tốt.”
Mẹ tôi: “Hay là bỏ tiền con ra nước ngoài…”
Còn tôi thì đã mở mạng, tìm thông tin tuyển dụng của các nhà máy lớn.
Cha tôi kinh ngạc: “Miêu Miêu, con định làm gì?!”
“Con người phải biết thực tế.”
Tôi nhấp vào tin tuyển dụng của nhà máy cơ khí điện nổi tiếng nhất thành phố, đọc kỹ từng dòng: “Tôi sớm đã rõ bản thân rồi.
“Không phải loại học giỏi.
“Phải làm gì tôi thích mới được.”
Mẹ tôi vỗ n.g.ự.c thở phào hỏi: “Vậy con muốn làm gì?”
Tôi: “Vào xưởng.
“Vặn ốc.”
Cha tôi ngẫm nghĩ một lát: “Hay cha mua luôn xưởng ?”
Tôi: “Con cần xưởng làm gì?”
Tối hôm , khi lướt WeChat, khắp nơi là dòng trạng thái “Thanh Hoa, Bắc Đại tôi!”
Tôi cũng đăng một dòng: “Nhà máy điện Giang Hải, tôi!”
Lúc mở lại thì thấy hơn ba chục luận.
Có người quan tâm, có người hóng chuyện, cũng có kẻ hả hê.
“Đáng đời, lúc đi học không cố gắng!”
“Làm công nhân nữ à? Không học thì chẳng có đường ra đâu.”
Lướt đến luận cuối, là của Giang Nhận.
“Trùng hợp ghê, tôi cũng ở nhà máy lái xe nâng.”
Tôi bấm vào ảnh đại diện của hắn.
Giang Nhận – soái ca ngồi bàn trước tôi trong kỳ thi đại học, là học sinh trường khác.
Hôm thi, cả phòng đã đủ người, chỉ mình hắn bước vào trễ rề.
Thi được chừng mười phút, tôi ngẩng đầu thấy hắn chống cằm ngủ gật.
Tôi bái phục.
Lại mười phút sau, tôi sang, hắn đang ngẩn người.
Xem ra cũng là một “học kém boy” chính hiệu.
Kỳ thi kết thúc, tôi không khỏi sinh ra cảm giác đồng bệnh tương lân hắn.
Chỉ là, tôi vẫn nghiêm túc làm bài, điền kín cả câu không biết.
Vắt óc, dồn hết gì từng học ra giấy.
Tiếc là hầu hết các đề thì nó nhận ra tôi, còn tôi thì chẳng biết nó là .
Thi xong, tôi mệt rã rời.
Gặp hắn ở hành lang, hắn nói: “Đề khó quá, WeChat nhé.”
Tôi gật đầu: “Cực khó, được.”
bạn xong, tôi đùa: “Biết đâu thi xong chúng ta lại vào chung một xưởng vặn ốc.”
Thi xong, quả thật số của tôi tệ đến mức chẳng thể đưa ra xem.
Học khổ sở bao nhiêu năm, tôi thấy mình khá có lỗi ba mẹ.
Thế mà ba tôi lại bất ngờ dùng giọng phổ thông pha nặng khẩu âm ủi:
“Vịt con à, không sao đâu.
“Đời người, không phải chỉ có mỗi con đường học hành.”
Tôi cảm thấy vô cùng được ủi.
Tối đến, nhận được tin nhắn từ bạn tôi:
“Cậu chuẩn xong chưa?”
Tôi ngẩn người: “Chuẩn gì cơ?”
Bạn: “Tối nay họp lớp mà, cậu còn chần chừ gì? Cậu không nhận được tin hả? Cán sự học tập Lý Tĩnh Tĩnh gửi trong nhóm rồi .”
Tôi càng mơ hồ: “Nhóm nào?”
Bạn tôi: “Má ơi, gì đây, cả lớp trong nhóm mà không kéo cậu vào?”
gì thì đã quá rõ ràng.
Chẳng phải thấy tôi làm “công nhân xưởng” mất mặt sao.
“ tí, tớ kéo cậu vào.”
Tôi từ chối: “Không cần đâu.”
Họ đối tôi mà nói, chẳng quan trọng gì.
Nửa đêm, tôi nhận được video bạn tôi lén quay.
Lý Tĩnh Tĩnh mặt mày ngọt ngào ôm tay thầy giáo làm nũng.
Các bạn khác cười đùa rôm rả.
Có người bỗng hỏi đến tôi:
“Miêu Miêu lớp mình đâu?”
Lý Tĩnh Tĩnh làm ra vẻ áy náy: “Ôi xin lỗi, tôi quên kéo cậu ấy vào.”
“Xem trí nhớ tôi này.”
Bạn tôi lạnh giọng: “Cô cố phải không?”
Thầy giáo lại mở miệng:
“Không gọi con cũng tốt, đỡ con khó trong lòng.”
người khác im lặng.