Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Tống Vô Vọng đi tiễn Thái tướng , hai đứa trẻ lập tức bám quanh ta, hết chân lại vai.
Miệng không ngừng gọi:
“Nương thân! Nương thân!”
Không vì sao, nhìn hai đứa nhỏ, ta luôn có cảm giác như có huyết thống liên kết, vô thân thiết.
Ta khẽ vuốt tóc chúng, hỏi:
“Vô , Vô Lự, cha các con đi học rồi. Các con có đến thư viện học không?”
Vô chớp đôi mắt sáng rực, hùng hồn nói:
“Nương thân, chúng con luyện võ! Chúng con giống nương thân, trở thành đại tướng !”
Ta hơi nhướng mày, nhưng cũng không phản đối:
“Cũng được. Văn võ song toàn không hề xung khắc. Cha các con sẽ chữ, còn ta sẽ võ nghệ.”
Hai đứa trẻ lập tức vỗ tay reo hò vui sướng.
Đúng lúc này, Tống Vô Vọng cửa bước vào. Nhìn thấy Vô Lự đang vai cho ta, hắn chậm rãi đi tới, cười nói:
“Phu nhân võ nghệ cao cường, con sau này chắc chắn cũng có thể trở thành đại tướng .”
Ta còn chưa kịp phản ứng, bàn tay của hắn đã nhẹ đặt lên vai ta, bắt đầu .
Lực đạo vừa phải, không nặng không nhẹ, lại khéo léo tránh được vết thương trên bả vai trái của ta.
Không là vô tình hay cố ý, nhưng cách hắn làm tự nhiên, hoàn toàn không có nửa phần ngượng ngùng.
Hắn vốn ít lời.
Lúc ta xem công văn, hắn thường gần đó đọc sách. Thỉnh thoảng ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng sẽ quay lại nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như nước.
Những khoảnh khắc ấy luôn khiến ta sinh ra ảo giác, cảm thấy ta và hắn như một đôi phu thê đã sống chung năm.
vậy, ta bất giác bật cười.
Thật buồn cười, ta còn chưa có phu , vậy lại có cảm giác bản thân là “lão phu lão thê” với người ta?
Lúc này, Tống Vô Vọng bỗng cất lời:
“Nàng có ra sân hóng gió không?”
Ta khẽ lắc đầu:
“Không cần, ở đây cũng có thể phơi nắng.”
Ta vừa mới tỉnh lại, tay chân vẫn còn yếu, thời gian hoạt bị hạn chế, cần phải luyện tập phục hồi.
Cũng may sắp vào xuân, người Bắc Mạc bận rộn chăn thả gia súc, mấy tháng này hẳn cũng không có tĩnh gì quá lớn.
“Phơi nắng có lợi cho sức khỏe.”
Tống Vô Vọng nhẹ đỡ ta dậy.
Chân ta còn chưa vững, mới bước một bước đã lảo đảo.
Bỗng dưng, hắn vòng tay bế bổng ta lên.
Ta giật mình, cả kinh hỏi:
“ làm gì vậy…?”
Hắn cúi đầu nhìn ta, đôi mắt như có ý cười:
“Đắc tội rồi. Nhưng phu nhân đã cho ta cơ hội thể hiện, nếu không làm tốt, chẳng phải sẽ không qua nổi kỳ thử việc sao?”
Ta vừa tức vừa buồn cười.
Hắn đặt ta xuống ghế mềm, cẩn thận kê một gối dưới thắt lưng, đắp thêm chăn mỏng, rồi mở một chiếc ô che nắng cho ta.
Ta lắc đầu:
“Thật không cần phải phiền phức như vậy. Chờ ta khỏe lại, ta sẽ vào doanh. Khi đó cả ngày phơi nắng ngoài trời, ai còn để ý những chuyện này nữa?”
Hắn nhàn nhạt đáp:
“Ta rồi. Vậy đợi vào doanh rồi phơi tiếp.”
Nói xong, hắn khẽ cúi người, như biến ra phép thuật, đặt vào tay ta một hộp điểm tâm.
“Nếm thử xem, có phải thứ nàng thích không?”
Ta thoáng sững sờ.
“Sao ta thích ăn đậu xanh hoàng?”
Hắn nhướng mày, cười nhẹ:
“Vì ta thể hiện tốt, tất nhiên phải chủ tìm hiểu trước.”
Hắn xuống đối diện ta, lật sách ra đọc, vừa xem vừa ghi chép lại điều gì đó.
Ta cắn một miếng bánh đậu xanh mềm mịn, vị thanh mát lan tỏa trong miệng.
Bất giác, tim ta khẽ run lên…
Khoảnh khắc này, dường như đã xảy ra trước đây.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?” Tống Vô Vọng hỏi.
Ta lắc đầu:
“Không, ngon.”
Rồi ta chỉ vào quyển sổ trong tay hắn:
“ đang làm gì vậy?”
Hắn lật ra cho ta xem:
“Ngày mai ta chính thức nhậm chức học, ta tự chuẩn bị trước. Nếu được, phu nhân cũng giúp ta xem thử xem có thiếu sót gì không?”
Ta cười khổ:
“Ta chỉ là một kẻ thô lỗ, những chuyện này ta đâu có hiểu.”
Hắn nhìn ta, khóe môi cong lên, giọng điệu ôn hòa kiên định:
“Phu nhân quá khiêm tốn rồi. Nếu nàng là kẻ thô lỗ, vậy thế gian này chẳng còn ai xứng danh văn nhân nữa.”
5.
Tống Vô Vọng được Thái tướng đích thân đưa đi nhận chức học.
Ta nhân cơ hội bắt lấy cha ta, hỏi điều nghi hoặc trong :
“Cha, sao con có cảm giác công tử Tống này có gì đó… khác thường?”
Cha ta đang đối diện, nghe vậy sững người, rồi vội hỏi:
“Nói kỹ xem, khác thường thế nào?”
Ta day day trán, cố gắng diễn đạt:
“Không nói rõ được… nhưng dường như hắn hiểu con.”
Vừa nói, ta vô thức cử tay trái, nhưng đến vết thương trên vai, cảm giác đau nhói khiến ta cau mày. Chắc hai hôm nữa trời lại mưa.
Cha ta cười ha hả, khoát tay nói:
“Người ta thích con, vừa gặp đã đấy!”
“Nữ nhi của ta văn võ song toàn, tài sắc vẹn toàn, nam nhân nào gặp chẳng si mê!”
Ta liếc ông một :
“Cha bớt ba hoa đi. Thay vì đây khoác lác, sao không dẫn Vô , Vô Lự ra thao trường tìm sư phụ vỡ cho trẻ?”
Cha ta lập tức vỗ ngực:
“Chúng nó luyện võ à? Vậy cứ giao cho cha!”
Mắt ông sáng lên, như thể sắp ra trận vậy:
“ ngoại tôn của ta, ta tuyệt đối không chối!”
Ta cau mày, nghiêm túc nhắc nhở:
“Cha, trẻ không phải cháu ruột của cha. Đừng đặt quá tình cảm, lỡ sau này chúng về tìm ông nội ruột cha lại đau .”
Cha ta xua tay, cười đầy ẩn ý:
“Yên tâm đi, chúng chạy không thoát đâu!”
Nói xong, ông vui vẻ kéo hai đứa nhỏ ra ngoài, chỉ để lại ta một mình, cảm giác… có chút khó hiểu.
Buổi tối, Tống Vô Vọng hai đứa nhỏ trở về.
Hai tiểu oa nhi ríu rít kể lại những điều mới mẻ chúng nhìn thấy trong ngày, còn Tống Vô Vọng cẩn thận gắp thức ăn cho ta.
Ta vừa nghe vừa mỉm cười, không ngờ lại bị hai đứa trẻ nhìn chằm chằm.
Vô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn ta:
“Nương thân, người cười lên đẹp lắm!”
“Chả trách tổ mẫu và cô cô đều nói người xinh đẹp!”
Nụ cười trên môi ta khựng lại.
“Tổ mẫu? Cô cô?”
Vô lập tức lấy tay che miệng, sau đó lấm lét nhìn Tống Vô Vọng cầu cứu.
“Là cha ta và muội muội ta.”
Tống Vô Vọng nhẹ đẩy bát canh về phía ta, giọng điềm đạm:
“Nói chuyện với trẻ, tất nhiên phải khen mẫu thân của chúng rồi.”
Cũng đúng.
Ta quá rồi.
Tối đến, hai đứa trẻ đột nhiên náo loạn đòi ta.
Ta lén ghé tai Tống Vô Vọng, hạ giọng:
“Ta chưa chăm trẻ con . Lỡ chúng thức dậy giữa đêm hay tè dầm ta phải làm sao?”
Hắn mỉm cười nhìn ta, thong thả đáp:
“Vậy ta cũng dọn qua chung đi.”
Ta trừng mắt kinh ngạc.
Hắn thản nhiên tiếp lời:
“Ta sẽ trên trường kỷ. Yên tâm, trước khi nàng chấp nhận ta, ta sẽ không làm điều gì vượt quá giới hạn.”
Nghe vậy, nếu ta còn phản đối, chẳng phải có vẻ quá mức nhỏ nhen sao?
Sự thật chứng minh, trẻ con chung quả nhiên ồn ào.
Một lát lại đòi kể chuyện.
Một lát lại đòi vỗ về.
Ta cuống quýt không xoay sở thế nào, đành cầu cứu Tống Vô Vọng.
Hắn hoàn toàn không nao núng, nhẹ vỗ mông mỗi đứa một .
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn rúc vào ta, chưa được bao lâu đã say, hơi thở đều đều.
Ta vô bội phục:
“Làm sao làm được vậy?”
Hắn cúi người, cẩn thận bế Vô đặt vào giường nhỏ, giọng bình thản:
“Ban đầu ta cũng không . Khi chúng khóc, ta không có cách nào dỗ. Nhưng làm thành quen, lâu dần cũng thuần thục thôi.”
Ta nhìn bóng lưng hắn, bỗng cảm thấy… có chút gì đó không nói lời.
Ta tựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn hắn làm việc, suy có chút trôi xa.
Nếu một ngày nào đó ta cũng thành thân, có con , liệu phu của ta có chu đáo như hắn không?
Hai đứa trẻ của ta… có đáng yêu và hoạt bát như Vô , Vô Lự chăng?
Đang miên man suy , giọng nói trầm thấp của Tống Vô Vọng vang lên:
“Tối nay nàng chưa chân đúng không?”
Ta hơi giật mình:
“Ta bảo A Hạnh làm giúp là được.”
Hắn xuống mép giường, khẽ lầm bầm:
“Phu nhân chê ta sao?”
Ta lắc đầu.
“Vậy… có phải phu nhân thấy ta xấu xí?”
Ta vẫn lắc đầu.
Hắn híp mắt, ra vẻ suy tư:
“Hay là… nàng ghét ta có hôn sự trước, còn mang theo hai ‘đuôi nhỏ’?”
“Không có! Không có chuyện đó!”
Ta vội xua tay.
Hắn bật cười, cúi người sát lại, đôi mắt đong đầy ý cười:
“Vậy có nghĩa là… phu nhân hài với ta?”
Mặt ta thoáng chốc nóng bừng.
Hắn thấp giọng cười khẽ:
“Ta cũng hài với nàng.”
“Vậy , ta quyết định sẽ mặt dày ở lại đây. Dù nàng có đuổi, ta cũng không đi.”
Tim ta vô thức đập rộn ràng.
Bản năng mách bảo ta lùi lại, nhưng hắn đã đưa tay nhẹ đầu ta, sau đó mới thong thả lui về chỗ cũ.
Hắn kéo chân ta ra khỏi chăn, cẩn thận chút một.
Căn phòng trở tĩnh lặng.
đến chuyện trước đó, ta không nhịn được hỏi:
“Lúc cha ta bắt đến đây, sao không phản kháng?”
Hắn vẫn bình thản trả lời, giọng điềm đạm như đang kể một câu chuyện cũ:
“Thật ra, nhạc phụ không tính là bắt ta. Khi đó, ta và hai đứa nhỏ đang bị một toán cướp chặn đường cướp bóc.”
Ta bật cười thành tiếng:
“Vậy nghĩa là… chỉ đơn giản là bị ‘cướp’ tay cướp khác thôi?”
Một vụ cướp tiền thất bại, cuối lại trở thành một vụ “bắt rể” thành công.
Tống Vô Vọng nghiêm túc ngợi một lúc, rồi khẽ gật đầu:
“Nàng nói cũng đúng. Xét theo cách này, ta coi như gặp họa lại hóa phúc.”
Ta hơi khựng lại, tim bất giác đập mạnh hơn một chút.
Bỗng nhiên, hắn cất giọng:
“Nàng đến kinh thành chưa?”
Ta cau mày:
“Hình như chưa. Ta lớn lên ở Đài Thành, nhỏ ăn ở trong doanh. Nhưng trước đây ta mắc bệnh nặng, có vài chuyện không còn nhớ rõ.”
Hắn nghe vậy im lặng, chỉ gật đầu, không hỏi tiếp.
Bàn tay thon dài của hắn vẫn nhẹ chân ta, tác vô cẩn trọng.
Ta ngẫm một chút, rồi lên tiếng hỏi:
“ đến Đài Thành để làm gì?”
Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng, chậm rãi nói:
“Ta tìm một người.”
Ta nghiêng đầu:
“Vậy đã tìm được chưa?”
Hắn gật đầu:
“Tìm được rồi.”
“ tìm người đó để làm gì?”
Ta chỉ thuận miệng hỏi, nhưng cảm thấy nếu hắn đã hỏi ta như vậy, ta cũng hỏi lại một chút, xem như phép lịch sự.
Tống Vô Vọng hơi nghiêng mặt, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định:
“Để xin lỗi.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt đong đầy chân thành:
“Nếu nàng ấy chịu tha thứ, nàng ấy ta làm gì cũng được.”
Ta sững người.
Hắn đã làm gì sai, đến mức phải lặn lội đường xa Lỗ Nam đến Đài Thành chỉ để xin lỗi một người?