Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vì tôi chỉ có hai đồng bốn hào trong tay, nên dù muốn làm gì thì cũng chẳng có vốn. Ngay cả trọ một đêm cũng không đủ:
“Hay là cơm hộp ?”
“ hạt dưa cũng được mà!”
“Cháu thấy có thể đến chợ đầu mối mua quần áo rồi quay lại phố An !”
“Trên kia gì vậy, tụi mình có vốn đâu!”
Tôi hừ lạnh một tiếng, biết ngay mấy đứa không đáng tin mà.
Vừa thấy tiếng hừ , mấy dòng bình luận như cảm nhận được sự khinh bỉ từ tôi lập tức nhao nhao giải thích:
“Đợi một chút đi mà. Bọn cháu đã đọc hàng trăm cuốn tiểu thuyết niên đại, thế nào cũng có cách hữu dụng!”
“Chờ xíu, cháu đi lật sách lại đã!”
gọi là gì nhỉ? Chưa ra trận đã chec trận rồi phải không?
8.
Tôi xách túi hành lý, đứng bên vệ đường quan sát một vòng rồi hạ quyết tâm.
Tôi tìm đến một nhỏ tấp nập nhất. Vừa bước vào tôi liền đặt túi xuống đất, rồi đi thẳng tới chỗ chủ bận tối mắt tối mũi hỏi một câu rất dứt khoát: “Chị ơi, mình có cần người giúp không?”
chủ là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, làm lanh lẹ và trông có vẻ hiền hậu.
tôi hỏi, có chút do dự.
Tôi mỉm cười dứt khoát buộc tóc lên. Không sót lại một sợi nào, vừa gọn gàng vừa dứt khoát: “Chị à, đây em làm phục vụ rồi. Chị cứ cho em làm thử đi, nếu thấy ổn thì cho em một bữa là được.”
“ chủ, cho ba tô mì bò!” Phía bên kia có khách gọi lớn.
Trong đã chật kín người, một mình chủ xoay không xuể nên lập tức gật đầu: “Được! Hôm nay tôi đánh liều một phen, nhưng cô đừng có làm bậy đấy!”
Tôi nhanh nhẹn lách qua đám đông, bưng đồ cùng ghi món mà không sai một bước nào. Cũng tôi còn có chút bản lĩnh trong người, nếu mà chỉ theo mấy đứa ‘cháu’ trên màn hình thì chắc vừa tới Hải đã đói lả ra rồi.
Mãi đến bốn chiều, mới vơi bớt khách.
Lúc , dòng bình luận trên màn hình bắt đầu rón rén xin lỗi tôi:
“Xin lỗi dì , tụi cháu không tới chuyện …”
“ mà dì giỏi quá!”
“Cháu đã rồi mà, dì muốn làm gì cũng công hết!”
Tôi bật cười, mắng yêu:
“Một lũ nhóc nịnh hót, dì sao mà trách các cháu được!”
“Dì sống đến hai kiếp người rồi, chẳng lẽ còn chưa biết rút kinh nghiệm cho chính mình sao? Lúc rời khỏi thôn Tiểu Hà dì đã rồi, dù có đến Hải làm bưng bê thì cũng còn hơn bị giam cầm ở nhà họ Dư .”
“Ít nhất ở đây làm thì có . Chứ bên nhà họ Dư, làm cực khổ còn bị chửi mắng!”
Lựa chọn là do tôi làm, đời tôi sẽ sống ngay thẳng dám dám làm. Tôi đã mặt dày xin tái hôn với Tạ Ngọc Hổ, thì cũng có thể vác mặt đến Hải xin miếng cơm .
Cứ như vậy, nhờ công phục vụ ở một nhỏ mà tôi miễn cưỡng đặt chân được vào Hải. Trong tay còn chút lẻ, nhưng làm được gì lớn thì vẫn chưa đủ.
Tôi bắt đầu suy tính, có nên chuyển sang một nhà hàng lớn hơn làm không. Biết đâu làm lâu dài lại có cơ hội lên làm quản lý?
Sáng hôm , dòng chữ bình luận trên màn hình đột nhiên đổi màu. Không còn toàn chữ như , mà xuất hiện thêm cả chữ màu đen: “Chào dì , tụi cháu là bình luận cấp hai. Ký hiệu bằng chữ đen.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Các cháu cũng là bình luận à? Khác gì với mấy đứa chữ kia?”
Một dòng chữ đen lập tức trả lời rõ ràng:
“Chữ là mấy bé tiểu học trong hệ thống, còn tụi cháu là sinh viên đại học.”
“ cho dễ hiểu, thì từ khởi nghiệp dì sẽ do tụi cháu phụ trách.”
“Đám chữ kia thì cứ dành tám chuyện cho vui là được rồi.”
Tôi phì cười một tiếng, sao những dòng chữ đen mà đám chữ như biến mấy con thú cưng vậy?
Không ngờ mấy dòng chữ sau một hồi im lặng liền hiện lên vài câu:
“Meo meo meo~”
“Gâu… Gâu gâu gâu!”
“Dì đừng ghét tụi cháu nha!”
Tôi cười hiền đáp lại: “Không ghét, không ghét đâu.”
Con người mà, chỉ cần có một tia hy vọng mắt thì bao nhiêu hậm hực trong lòng cũng tan đi không ít. Đến nỗi, tôi thậm chí còn không nhớ rõ nổi vẻ chua ngoa cùng uất nghẹn mình khi còn ở thôn Tiểu Hà nữa rồi.
9.
“Dì , dì có điểm mạnh gì không?” Dòng bình luận màu đen bắt đầu hỏi.
Tôi suy một lúc rồi đáp: “Dì biết làm phục vụ, quen tay lắm rồi.”
“Trời ơi, không phải ! Mình đâu thể làm phục vụ cả đời được, mình còn phải kiếm lớn nữa mà dì!” Dòng chữ ở dưới kêu gào.
Tôi lại cố nhớ kỹ hơn: “ chung là gì cũng biết làm, mà dì cũng chịu cực được.”
Thấy tôi không ra được điều gì cụ thể, mấy ‘cháu’ trong màn hình cũng đành chịu thua: “ là thập niên 80, chỉ cần hạt dưa ở Hải thôi cũng có thể trở hộ gia đình thu nhập cao. Không sao, tụi cháu sẽ từ từ suy cùng dì.”
Tôi bắt đầu nhìn kỹ vào những ngành nghề mà mấy dòng bình luận tổng kết lại, rồi cẩn thận suy ngẫm một.
Ngành đầu tiên chính là bất động sản, lĩnh vực mà những người sống ở năm 2024 ai cũng đồng cảm sâu sắc. là thời kỳ bùng nổ dân số, tương lai nơi nào kinh tế càng phát triển thì đất đai càng có giá.
Mấy cháu tôi có thể mua đi lại đất, thậm chí mở công ty địa ốc.
Lúc tôi ngồi xổm dưới đất mì, trong mắt toàn là sự mơ hồ: “Vấn đề là… dì biết mua đất ở đâu bây ?”
Một dòng bình luận vỗ trán: “Thôi thôi… dì không có hậu thuẫn, cho dù tụi cháu biết được quy hoạch tương lai Hải. Thì với điều kiện dì cũng khó chen chân vô lắm, lỡ đâu còn rước họa vào thân ấy chứ.”
Ngành thứ hai là buôn quần áo.
đây quần áo ở miền Nam vừa thời thượng lại vừa rẻ. Nếu mang hàng lên phía Bắc lại thì chắc chắn kiếm bộn , tích góp được vốn rồi thì có thể mở xưởng và gây dựng thương hiệu riêng.
Tôi lập tức giơ tay: “Dì biết dùng máy , nhưng là… là đi làm công trong xưởng hả? kia dì mấy xưởng ở phố An phúc lợi tốt lắm, em gái Tần Xuyên Hải còn hay mang vải vụn về nhà nên dì toàn dùng áo quần và chăn đệm đấy!”
Tôi chưa tới chuyện mấy năm khổ cực kiếp , lại vô tình rèn cho tôi biết bao kỹ năng sinh tồn.